Chương 86 Có việc cầu ngươi
Nếu tên này giống như Trần A Thập, đối với Chử Hiếu Tín “vị thiếu gia bất tài của nhà họ Chử” chỉ làm bộ cung kính bề ngoài mà thực ra khinh thường, thì Chử Hiếu Tín còn có thể quyết định giao việc làm ăn ở bến tàu cho bang hội khác, nhưng lúc này Kim Nha Lôi gần năm mươi tuổi, lại khom lưng cúi đầu trước mặt mình, đúng là nắm đấm khó đánh vào mặt cười, đối phương có thái độ nằm xuống đất để mình đánh tùy ý, ngược lại khiến Chử Hiếu Tín không tiện nói lời cay độc nữa:
- Thôi, A Diệu đã nói nhiều lời tốt cho ngươi, lại đưa số vàng đó cho ta, Nhan Hùng cũng từng giúp ta, không cần ngươi bán nhà, ngươi bày một bàn tiệc xin lỗi A Diệu là được.
Chử Hiếu Tín tự cho rằng mình nói như vậy là không tệ, bên cạnh Tống Thiên Diệu không nhịn được thầm thở dài, vị lão bản này của mình đầu óc thật khiến người ta cảm động, Kim Nha Lôi nếu bây giờ chưa hiểu, e rằng qua vài ngày cũng sẽ hiểu ra.
Quả nhiên, Kim Nha Lôi nghe lời Chử Hiếu Tín, nhìn về phía Tống Thiên Diệu, vị Tống thư ký này lại không tham lam giữ lại số vàng đó? Mà đưa cho Tín thiếu? Khó trách vị Tín thiếu này cuối cùng chịu mở miệng cho bang hội của mình tiếp quản việc làm ăn ở bến tàu.
Sau màn ra oai ban đầu, Chử Hiếu Tín cũng không làm khó Kim Nha Lôi nữa, hắn đối với những kẻ giang hồ như Kim Nha Lôi giống như đối với tài xế hay người hầu trong nhà vậy, trong mắt hắn, những người này trình độ văn hóa thấp, chỉ có thể làm những công việc hạ đẳng, dù là đại ca giang hồ cũng chỉ là ăn cơm khuân vác, không đáng để mình quá tốt với họ.
Nên sau vài câu, hắn không còn gì để nói với Kim Nha Lôi, may mà còn có Tống Thiên Diệu ở đó, kể vài câu chuyện cười để tránh không khí lạnh nhạt, nhân cơ hội kể chuyện cười, còn chỉ ra Kim Nha Lôi tự mình xách lớn xách nhỏ mang quà tới, khiến Kim Nha Lôi lập tức đứng dậy đúng lúc, đặt những món quà đó lên bàn.
Những món quà Kim Nha Lôi mang tới lần này, phần lớn đều là yến, bào ngư, vây cá, dương vật hải cẩu, hải mã, rùa biển và các loại đồ khô bổ dưỡng mà Chử Hiếu Tín không thèm để mắt tới, trong mắt người khác những thứ này được coi là quà quý, nhưng đối với ta nhà giàu như Chử Hiếu Tín, sinh ra đã muốn dùng tổ yến súc miệng, bào ngư làm đồ ăn vặt, vây cá làm bún, thì đây là những thứ tầm thường không đáng để lên bàn.
Tuy nhiên may mà Kim Nha Lôi cũng đã tìm hiểu kỹ về sở thích của Chử Hiếu Tín, nên ngoài những món quà mang tới, Kim Nha Lôi còn lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa đặt lên bàn trước mặt Chử Hiếu Tín.
- Tặng nhà sao?
Chử Hiếu Tín liếc nhìn chiếc chìa khóa trên bàn, tò mò hỏi Kim Nha Lôi một câu.
Kim Nha Lôi nhe răng cười:
- Tín thiếu nói đùa, ta đâu đủ tư cách tặng bất động sản cho ngài, chỉ là một căn nhà lầu ở Đường Tây thôi. Tuy nhà cửa đơn sơ, nhưng Phúc Nghĩa Hưng và ta đều có một phần thành ý, bên trong có mấy cô gái được chọn từ Cửu Long Thành Dầu Tiêm Vượng, ai nấy đều biết điều, hiểu cách hầu hạ người khác...
Chưa đợi Kim Nha Lôi nói hết, Chử Hiếu Tín đã ném chìa khóa cho Tống Thiên Diệu, miệng nói với Tống Thiên Diệu:
- Đừng bảo là ta đối xử không tốt với ngươi, chính ngươi một thỏi vàng cũng không mua nổi gái ra phố. Vừa hay, chìa khóa này cho ngươi, ngươi tự đi Đường Tây ngủ với mấy cô gái đó đi, Cửu Long Thành, Cửu Long Thành...
May mà hắn chưa nói hết đã thấy ánh mắt của Tống Thiên Diệu, Chử Hiếu Tín cuối cùng đã nuốt lại câu cuối cùng “Gái Cửu Long Thành là người mà ta ngủ được sao?”
Nếu không thì mặt mũi của Kim Nha Lôi sẽ không còn giữ lại chút nào, dù có hạ mình xuống thấp đến đâu. Dù sao người ta cũng đã có tâm chọn gái, Chử Hiếu Tín tình lý đều không thể nói ra những lời như vậy.
- Lôi ca, xem ra anh còn phải tốn công suy nghĩ nhiều hơn, Tín thiếu chung tình nhất, anh không biết sao? Hiện giờ cả trái tim hắn đều gửi gắm nơi Trần Chu Đệ ở Lệ Trì Hoa Viên, Trần Chu Đệ rất nổi danh đấy. Nếu Trần Chu Đệ biết ngươi lén lút gửi gái cho Tín thiếu, chẳng phải sợ người ta thì thầm bên gối lật ngược tình thế thu thập ngươi sao? Nhưng ta thì không sao cả, ngươi cứ gửi thêm vài lần nữa, để hắn tiện ném cho ta.
Tống Thiên Diệu mặt mày tươi cười, hai câu đã giúp Chử Hiếu Tín che đậy qua chuyện.
Sau khi biết Chử Hiếu Tín thích vui chơi ở chốn phong nguyệt, Kim Nha Lôi đêm qua đã không ngủ ngon giấc, tự mình chọn lựa sáu cô gái đẹp từ các kỹ viện, lầu xanh của Phúc Nghĩa Hưng, gửi đến căn nhà ở Đường Tây, không ngờ Chử Hiếu Tín lười cả việc đi xem một lần, ném chìa khóa cho Tống Thiên Diệu, nên vừa rồi trong lòng Kim Nha Lôi quả thật rất không thoải mái. Nhưng mấy câu của Tống Thiên Diệu đã khiến hắn hiểu ra, không phải việc mình gửi gái có vấn đề, mà là gần đây Chử Hiếu Tín đang theo đuổi ca nữ ở Lệ Trì Hoa Viên.
- Tín thiếu chung tình, vậy chìa khóa này coi như ta xin lỗi Tống thư ký cũng được. Tín thiếu có giai nhân mến mộ, Tống thư ký cũng nên có người hầu hạ.
Kim Nha Lôi biết cách làm người, chìa khóa đã gửi ra thì không định lấy lại, Chử Hiếu Tín không nhận, hắn tặng cho Tống Thiên Diệu cũng không sao, chỉ sợ là gửi không ra.
Chử Hiếu Tín bị câu đùa vừa rồi của Tống Thiên Diệu chọc cười, lúc này thuận theo lời Kim Nha Lôi lập tức quay lại trêu chọc Tống Thiên Diệu:
- Đúng, Kim Nha Lôi nói có lý, hắn quả thật nên có đàn bà hầu hạ. Một thỏi vàng cũng không mua nổi gái ra phố, loại người tiêu tiền như nước thế này, nên ăn bữa không mất tiền suốt ngày.
- Này, ta biết lỗi rồi được chưa? Có cần cứ lấy chuyện này ra chọc ta mãi không? Định chọc đến lúc ta sáu mươi tuổi sao?