Chương 111 Đã điều tra rõ (2)
Sao lại chăm chỉ thế? Lão đầu, không phải nói để người và lão mẫu dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị chuyển nhà sao? Không cần vất vả ra ngoài làm việc nữa?
Tống Thiên Diệu quẹt diêm, đợi Tống Xuân Lương cầm lấy, giúp hắn châm thuốc rồi nhíu mày hỏi một câu.
Tống Xuân Lương bị khói thuốc Anh làm ho hai tiếng, nhân cơ hội đưa tay lau mồ hôi trên mặt, rồi lại cúi đầu làm việc tiếp, miệng nói:
- Ở nhà không có việc gì làm, nghĩ đến chuyện sắp chuyển đi, trước khi đi để hàng xóm mang giày ra, ta giúp họ vá lại một chút, dù sao cũng làm hàng xóm bao nhiêu năm nay, lão đầu ta lại không có tay nghề gì khác, giúp mọi người vá giày, để lại chút kỷ niệm.
Hóa ra là miễn phí, khó trách xếp hàng dài như rồng thế này.
- Hàng xóm có gì tốt đâu, con trai ngươi trượt trường cảnh sát, bọn này thừa nước đục thả câu, Văn Văn suýt xảy ra chuyện, cũng chẳng thấy bọn họ giúp đỡ, về nhà nghỉ ngơi đi.
Tống Thiên Diệu lười nhìn đám hàng xóm xếp hàng kia, lũ khốn này, lão đầu mình sửa giày miễn phí, vậy mà ai nấy đều có mặt mũi chạy ra xếp hàng.
- Không thể nói vậy được, hàng xóm khác gặp chuyện, lão đầu ta cũng không có gan đứng ra giúp đỡ, mọi người đều như nhau cả thôi, ngươi cứ về nhà trước đi, ta về nhà mẹ ngươi cũng chỉ mắng ta, ở đây nghe hàng xóm nói chuyện, tâm trạng còn đỡ hơn chút.
Lê Xuân Lương ngậm điếu thuốc ngẩng đầu lên, nở nụ cười với đứa con trai đang ngồi xổm trước mặt, khuôn mặt phong sương dãi dầu, đầy vẻ tang thương.
Thấy hai tên đàn em Phúc Nghĩa Hưng ngồi xổm ở bên kia đường vẻ mặt muốn chạy qua nhưng lại rụt rè, Tống Thiên Diệu thở dài:
- Ngươi thích thì tốt rồi, sớm thu dọn về nhà ăn cơm trưa, ta uống với ngươi vài ly, chiều chúng ta chuyển nhà.
Nói xong hắn đứng dậy, bước ra vài bước, vẫy tay với hai người của Phúc Nghĩa Hưng ở đằng xa:
- Chuyện gì?
- Tống thư ký, lão đại nói gặp ngài thì đến báo tin cho hắn, hắn sẽ lập tức cho người đến, nói là chuyện ngài bảo hắn điều tra đã tra rõ rồi.
Một thành viên Phúc Nghĩa Hưng nói với Tống Thiên Diệu:
- Còn nữa, chuyện lần trước ngài bảo Sơn ca đến đồn cảnh sát Tây Cống, lão đại cũng đã ra mặt thương lượng xong.
...
- Biết rồi, trưa nay ta ăn cơm ở nhà, hắn đến thì bảo hắn đến nhà gặp ta là được.
Tống Thiên Diệu lấy từ ví ra một trăm đồng lẻ, đưa cho tên đàn em này, chỉ vào quầy sửa giày của cha mình:
- Gần trưa rồi, nếu còn nhiều người như vậy, đuổi họ đi, giúp ta dọn quầy cho lão đầu, bảo hắn về nhà ăn cơm.
- Đa tạ Tống thư ký, yên tâm, nhất định sẽ làm chu đáo.
Tên đàn em Phúc Nghĩa Hưng cười lễ phép với Tống Thiên Diệu, rồi quay đầu chạy về phía bên kia đường.
Tống Thiên Diệu quay người đi dọc theo con phố về nhà mình, lần này về nhà đã tốt hơn nhiều, nhưng so với cảm giác chật chội lần trước về nhà đã tốt hơn rất nhiều, Triệu Mỹ Trân đang lôi chăn màn dưới đáy tủ ra sắp xếp, thấy Tống Thiên Diệu về, mặt lộ vẻ mừng rỡ, nhưng có lẽ lại nhớ đến lần trước Tống Thiên Diệu giận dữ bỏ đi, nên lại lập tức đổi sắc mặt, hừ một tiếng:
- Biết đường về nhà à? Ta còn tưởng ngươi vứt bỏ lão đầu lão mẫu, tự mình chuẩn bị đi lạy tiền làm cha nuôi.
- Đối với con trai ruột của mình cần gì phải oán giận lớn như vậy?
Tống Thiên Diệu cười đi đến chỗ Triệu Mỹ Trân, đỡ lấy chăn màn trong tay bà đặt lên giường.
Triệu Mỹ Trân cầm một cây chổi lông gà đã hơi rụng lông, nhẹ nhàng phủi bụi trên chăn màn, miệng nói:
- Ta đâu dám, ngươi sắp ác hơn cả Thống đốc Hồng Kông rồi.
Tuy lời nói nghe có vẻ oán giận, nhưng thấy con trai mình đứng trước mặt, Triệu Mỹ Trân vẫn nói thêm một câu:
- Trưa nay có ăn cơm ở nhà không, nếu ăn ở nhà ta sẽ đi mua ít tim lợn và gan lợn, hầm canh vẫn kịp, ngươi làm thư ký ở nhà người ta, lao tâm lao lực, bồi bổ tim gan một chút.
- Được thôi.
Tống Thiên Diệu đợi Triệu Mỹ Trân phủi bụi xong, ôm chăn màn giúp bà cất vào tủ:
- Ăn xong cơm trưa chiều ta sẽ bảo người tìm một chiếc xe tải, chuyển đi khỏi đây.
- Thật sự chuyển đi sao? Ngươi làm thư ký cho người ta? Làm sao có tiền nhanh như vậy để thuê nhà ở Loan Giáp, thuê một tầng nhà lầu, tiền thuê tuy chỉ có hai trăm đồng một tháng, nhưng tiền đặt cọc cao đến chết người.
Triệu Mỹ Trân nhìn Tống Thiên Diệu nói:
- Ngươi đi làm thư ký, bề ngoài thì hào nhoáng thôi, đừng có lén lút giấu tiền của chủ nhà.
- Ngươi còn mặt mũi nào mà dặn dò ta? Lần trước ta về nhà, chẳng phải ngươi đã nhận hoa quả trứng gà chất đầy cả nhà sao? Suýt nữa còn gả luôn Văn Văn đi.
Tống Thiên Diệu nghe mẹ mình lại dặn dò mình, buồn cười hỏi cô.
Triệu Mỹ Trân nhướn mày, trong chớp mắt lộ ra thần sắc giống hệt với con trai mình ở một số thời điểm:
- Ngươi hiểu cái gì chứ! Trong bụng ngươi có mấy giọt mực, lão nương ngươi không rõ sao? Ta sợ ngươi ngồi không vững vị trí thư ký, nên trước hết nhận chút hảo ý của hàng xóm, an bài cho Văn Văn một vị trí tốt, ngươi trung học còn chưa học qua, làm thư ký được bao lâu, đương nhiên là ta phải thừa dịp ngươi hào nhoáng mà kiếm chút lợi lộc. Nhưng mà, ta có thể tham lam hảo ý của hàng xóm, ngươi thì không thể, lão nương ngươi mặt dày, không sao cả, nhưng ngươi làm người không thể như vậy, ta sợ ngươi ở bên ngoài bị tiền làm hoa mắt.
- Oa, không ngờ ngươi lại xảo quyệt như vậy, nhưng mà lão mẫu ngươi không lo lắng ta thật sự không được làm thư ký nữa, đến lúc đó hàng xóm và nhà chồng của Văn Văn tìm phiền phức sao? Đáng thương nhất là Văn Văn, vạn nhất gả qua đó mà ta không được làm thư ký nữa, nhà chồng trút giận lên con bé thì sao?