Chương 112 Trí tuệ của dân thường
Tống Thiên Diệu cảm thấy lão mẫu của mình những năm nay ở khu nhà gỗ không phải sống uổng, sự thông minh xảo trá của dân thường đều thể hiện trong những lời này.
Nàng biết con trai mình xuất thân không tốt, chưa từng đi học đàng hoàng, nên cho rằng làm thư ký không lâu được, tự nhiên là thừa dịp con trai hiện giờ là thư ký, trước hết nhận hảo ý của hàng xóm, hơn nữa nàng nhận toàn là những thứ không đáng giá như hoa quả trứng gà, đắt nhất có lẽ cũng chỉ là vải vóc gạo mì, cho dù có người tìm đến cửa, sự việc cũng không thể to chuyện được.
Triệu Mỹ Trân liếc mắt nhìn con trai:
- Ngươi cho ta là ngu sao? Đương nhiên là thừa dịp ngươi đang hào nhoáng, ta để tiểu di ngươi mượn hàng xóm hai ngàn đồng, đưa A Nghiệp đi học trường cảnh sát, sau sáu tháng, hắn sẽ có thân phận cảnh sát, đến lúc đó cho dù ngươi không còn tác dụng, vẫn còn có A Nghiệp chống đỡ, nếu có ai tìm phiền phức, ta sẽ để A Nghiệp đứng trước cửa, xem ai dám đến cửa nữa, dám chọc Văn Văn, sẽ để A Nghiệp dẫn cảnh sát đến nhà hắn làm khách mỗi ngày.
Tống Thiên Diệu nghe những lời này mà sửng sốt, Triệu Văn Nghiệp được gửi đi học trường cảnh sát làm học viên cảnh sát? Khó trách mấy ngày nay đều không thấy em họ thật thà hiếu thuận của mình.
Thủ đoạn nhỏ của lão mẫu mình không thua kém gì mình, mình vừa làm thư ký, nàng đã biết thừa cơ sắp xếp cho em họ mình đi học trường cảnh sát, như vậy cho dù mình thật sự không ngồi vững vị trí thư ký, đợi Triệu Văn Nghiệp tốt nghiệp trường cảnh sát, cũng đã là thân phận cảnh sát, dù chỉ là một quân phục bình thường, cũng có thể tính là nhân vật số một khu nhà gỗ, ít nhất bọn côn đồ nhỏ hoặc hàng xóm không dám tìm phiền phức cho nhà mình như trước nữa.
- Vậy lần trước ta về nhà, ngươi lại không nói cho ta biết A Nghiệp đi thi trường cảnh sát? Vô duyên vô cớ làm gì cảnh sát chứ, ta còn muốn để hắn giúp ta sau này.
Tống Thiên Diệu ôm vai lão mẫu mình cười cười:
- Quả nhiên là nữ trung Gia Cát, đường lui đều đã trải sẵn.
Triệu Mỹ Trân cầm cây chổi lông gà đánh rơi tay Tống Thiên Diệu:
- Đều nói ngươi ngu rồi! Những thứ đó đều bị mấy tên môn thần Phúc Nghĩa Hưng trả lại nguyên vẹn! Đều nói ngươi là bạch nhãn lang, mình phú quý rồi không lo cho cha mẹ! Lúc đó còn chưa làm xong, sợ việc ngươi bị từ chối thi liên lụy đến A Nghiệp, ngoài ta và tiểu di ngươi ra, không ai biết cả.
Tống Thiên Diệu xoa xoa ngón tay bị đánh, lặng lẽ đảo mắt.
Từ góc độ của mẹ mình mà nói, nàng không làm sai, nàng đang suy xét dựa trên hiểu biết của mình về Tống Thiên Diệu, luôn nghĩ rằng Tống Thiên Diệu vì không có học vấn nên sẽ sớm bị sa thải, vì vậy nhân cơ hội tìm đường lui, tiện thể kiếm chút lợi lộc.
- Ta thực sự có tiền, cũng không phải tiền của nhà họ Chử, không cần mẹ lo lắng, tiền chuyển nhượng cũng trả được, huống hồ, ta là thư ký bề ngoài phong quang này, tuy túi không nhiều tiền nhưng danh tiếng vang dội, nói không chừng còn tiết kiệm được tiền chuyển nhượng.
Tống Thiên Diệu cười hì hì nói với Triệu Mỹ Trân.
Triệu Mỹ Trân cắm cây phất trần vào bình mai sứt miệng:
- Suốt ngày giọng điệu lớn lối như thống đốc Hồng Kông vậy, y hệt tính cách chết tiệt của cha ngươi hồi trẻ, thật không biết người nhà họ Tống các ngươi học nói khoác từ ai. Ngươi ngủ một lát ở nhà đi, ta đi mua ít tim heo và gan heo về hầm canh.
- Tiện thể mua ít đồ nhắm cha thích, ta uống vài ly với cha.
Tống Thiên Diệu ngồi lên giường, tựa lưng vào chồng chăn gối đã xếp gọn nói:
- Văn Văn đâu?
- Bị ngươi dọa chạy về tiệm trà nữ tiếp tục làm việc rồi.
Triệu Mỹ Trân ném lại một câu, cầm lấy cái ví tiền may vá bằng vải vụn đi ra ngoài cửa.
Vừa hay đụng mặt một thanh niên cao lớn ăn mặc có phần rách rưới từ bên ngoài đi vào, suýt nữa làm Triệu Mỹ Trân giật mình loạng choạng.
- Ngươi là ai! Hấp tấp vội vàng như mất hồn vậy, chạy đến báo tang à!
Triệu Mỹ Trân vỗ vỗ ngực, gọi với người thanh niên nhiều lắm cũng chỉ bằng tuổi Tống Thiên Diệu trước mặt.
Tống Thiên Diệu cũng ngồi thẳng người trên giường nhìn ra, chàng thanh niên kia “bịch” một cái quỳ xuống đất:
- Dì Trân! Ta là A Thái gây rắc rối mấy ngày trước! Cha mẹ ta nói, may mắn nhờ dì nhờ Diệu ca ra mặt cứu ta, ta mới có thể ra khỏi đồn cảnh sát! Ta đến dập đầu cảm ơn dì ạ!
Nói một câu không đầu không đuôi, chàng thanh niên này liền dập đầu xuống đất mấy cái thật mạnh.
...
- A Thái?
Triệu Mỹ Trân kéo chàng thanh niên cao lớn này dậy, đánh giá một lượt rồi nói:
- Đúng là nó thật, sinh ra giống hệt cha ngươi.
Tống Thiên Diệu phía sau thở dài, hắn rất tò mò về con mắt tinh tường của mẹ mình, lần trước cái ông tam thúc đến cầu xin mình giúp đỡ, đen đen gầy gò, còn A Thái trước mặt này, cao lớn vạm vỡ, hoàn toàn không thấy có chút giống nhau nào, vậy mà Triệu Mỹ Trân lại nói hai cha con giống hệt nhau, thật không biết nhìn ra từ đâu.
- A Diệu, mau tiếp đãi em họ ngươi vào ngồi, ta đi mua đồ ăn tiện thể mua ít hoa quả.
Triệu Mỹ Trân quay đầu lại thúc giục Tống Thiên Diệu một câu.
Nói xong còn vỗ vỗ vai Trần Thái:
- A Thái, đó là anh họ ngươi A Diệu đấy, vào ngồi đi, trưa ở lại ăn cơm.
- Diệu ca, đa tạ ngươi tìm người bảo lãnh ta ra.
Trần Thái đứng dậy, thuận theo lời Triệu Mỹ Trân đi về phía Tống Thiên Diệu, đến trước mặt Tống Thiên Diệu lại định quỳ xuống dập đầu mấy cái.
Tống Thiên Diệu nắm lấy hai tay hắn:
- Không cần đâu, đứng nói chuyện là được rồi.
Trần Thái quỳ xuống rất thành tâm, Tống Thiên Diệu phải dùng hết sức mới giữ được động tác quỳ xuống của hắn, Trần Thái bị Tống Thiên Diệu giữ lại, cũng chỉ cười ngờ nghệch không còn khăng khăng nữa, thuận thế duỗi thẳng đầu gối đứng trước mặt Tống Thiên Diệu.