Chương 135 Hắn tên là Tống Thiên Diệu (1)
Sau khi đến phố Lascar Row, hắn và Angie Perlis hoàn toàn không quan tâm đến những cửa hàng do người Trung Quốc mở, mà đi thẳng vào những cửa hàng đồ cũ do người Ấn Độ mở. Tính từ khi Công ty Đông Ấn của Anh vào Ấn Độ, người Anh đã cai trị thuộc địa Ấn Độ hơn 200 năm. Hơn 200 năm cai trị thuộc địa của người Anh có thể cho phép những người Ấn Độ này thu thập được rất nhiều đồ bạc hoặc đồ cổ khác từ thời Nữ hoàng Anne, vua George và Victoria ở quê hương của họ.
Vừa bước vào cửa hàng đầu tiên, Angie Perlis đã chọn ngay một hộp trà bá tước Dunning còn nguyên niêm phong từ London. Đã lâu rồi nàng không được ngửi mùi hương trà London chính hiệu. Tuy hiện nay ăn ở đều tại khách sạn kiểu Anh, không thiếu trà chiều kiểu Anh, nhưng loại trà bá tước Dunning này ở London chỉ có một cửa hàng duy nhất, phần lớn sản phẩm còn phải cung cấp cho hoàng gia và quý tộc, không phải dễ dàng mua được ở một thành phố Viễn Đông như Hồng Kông.
Đến cửa hàng thứ ba, nàng lại mua được cái bình mực bạc nguyên chất được cho là từ thời vua George đang nằm trong túi xách của cô.
Nhìn dáng vẻ của Angie Perlis, dường như nếu không tiêu hết số tiền Tống Thiên Diệu đưa cho, nàng không thể rời khỏi con phố này. Quả nhiên, dù là một quý cô đoan trang đến đâu, trước bản năng mua sắm cũng đều trở nên cuồng nhiệt.
Tại một cửa hàng đồ cũ Ấn Độ nọ, Tống Thiên Diệu chọn được một hộp giữ ẩm xì gà bằng gỗ đào khảm bạc với hoa văn La Mã, dưới đế còn khắc chìm logo Fox Lewis. Lau sạch lớp bụi phủ bên ngoài, mở nắp hộp ra, ngoài thân hộp gỗ nặng tinh xảo, bên trong còn có một ẩm kế chuyên dùng để đo độ ẩm trong hộp.
Hắn không biết hộp giữ ẩm xì gà này sẽ bán được bao nhiêu tiền ở London năm 1951, nhưng ở kiếp trước khi đi mua sắm ở London, tại cửa hàng xì gà Fox Lewis có lịch sử 200 năm, hắn đã từng thấy một hộp giữ ẩm xì gà tương tự, giá 2000 bảng Anh.
Trong trường hợp không biết khẩu vị của đối phương, tặng xì gà cho một người đàn ông Anh trong lần gặp đầu tiên là một việc hơi bất lịch sự, nhưng tặng một hộp giữ ẩm xì gà của thương hiệu xì gà cổ trong lần gặp đầu tiên, tạm coi là không tồi, lại còn thực dụng.
Hơn nữa, ông chủ người Ấn Độ đối diện đang giơ mười ngón tay về phía hắn, lặp đi lặp lại bằng tiếng Quảng Đông vụng về:
- Một trăm, một trăm đô Hồng Kông, những hoa văn đó làm bằng bạc.
Điều này khiến Tống Thiên Diệu có ấn tượng rất tốt về ông chủ A Tam này, vốn định mua xong là đi, giờ vì việc bán hàng rẻ của ông chủ mà dừng lại, tiếp tục đi sâu vào cửa hàng nồng nặc mùi cà ri để ngắm nghía những đồ cũ, lại chọn được một bộ dụng cụ cắm hoa kiểu Anh cổ, coi như quà gặp mặt cho phu nhân họ Thạch kia.
Cuối cùng, trong nụ cười của ông chủ A Tam, Tống Thiên Diệu khó khăn lôi Angie Perlis không muốn rời đi ra khỏi phố Lascar Row:
- Quỷ muội, ngươi là một nữ luật sư đoan trang, không phải một con rồng cái nhìn thấy của báu là muốn cướp về tay.
...
Chử Hiếu Trung và thư ký bước ra khỏi cửa lớn của công ty bách hóa Tiên Thí, người tài xế đã chờ sẵn ở bãi đỗ xe, vội vàng xuống xe chạy đến đón lấy món quà đã được gói kỹ trong tay Chử Hiếu Trung, rồi nhanh chóng quay lại mở cửa sau cho Chử Hiếu Trung.
Sau khi Chử Hiếu Trung và vị nữ thư ký lanh lợi kia ngồi yên trên ghế sau của chiếc Rolls-Royce, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu hỏi:
- Chử tiên sinh, đi đâu ạ?
- Đến nhà hàng Sơn Đỉnh, đưa ta và tiểu thư Vịnh Ân đến Hoàng Hậu Đại Lộ, ngươi đợi trên xe.
Chử Hiếu Trung dặn dò tài xế một câu.
Đợi xe từ từ chuyển bánh, vị nữ thư ký được Chử Hiếu Trung gọi là tiểu thư Vịnh Ân mới lên tiếng:
- Tối nay tại nhà hàng Sơn Đỉnh, phó cục trưởng Thạch Trí Ích hẹn gặp năm người, ngoài Chử tiên sinh, còn có ngũ công tử Lưu Phúc Triệu của Lưu Quán Xuân, nửa năm trước hắn vừa lấy được bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh từ Trường Kinh doanh Wharton thuộc Đại học Pennsylvania ở Mỹ, sau khi về Hồng Kông lại không tham gia vào sản nghiệp gia tộc để tranh giành vị trí với bốn người anh, trước đó đã gặp phó cục trưởng Thạch Trí Ích một lần tại câu lạc bộ du thuyền. Ngoài hắn ra, còn có tam công tử Cát Duyệt Dương của Cát Đông Phổ tiên sinh, tứ công tử Cổ Đức Tường của vua taxi Cổ Trung, cuối cùng là, em trai của ngài, Chử Hiếu Tín, Tín thiếu.
- A Tín?
Chử Hiếu Trung sửng sốt.
Trong khoảng thời gian này, Thạch Trí Ích đã gặp không ít thương nhân trong thời gian chờ bữa tối mỗi ngày. Mấy tối trước gặp toàn những người đã có tuổi, đang ở độ tuổi ba bốn mươi sung sức.
Hai ngày gần đây lại là thế hệ kế tiếp của các đại gia tộc Hoa thương. Vốn dĩ nếu Chử Hiếu Trung chỉ giữ gìn, kế thừa sự nghiệp của cha, hoàn toàn không cần phải đến gặp vị phó cục trưởng mới nhậm chức này. Nhưng rõ ràng hắn không muốn chỉ dựa vào bóng mát của cha ông để sống qua ngày.
Kho hàng và những công việc mới nổi như thổi nhựa mà hắn hợp tác với bạn bè đang ở thời điểm cần phải giao thiệp với cục quản lý công thương nghiệp, vì vậy Chử Hiếu Trung mới muốn làm quen trước với vị phó cục trưởng này. Dù không cần để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng cũng thuận tiện cho việc giao tiếp sau này.
Những người tối nay, bất kể là ngũ công tử Lưu Phúc Triệu của gia tộc họ Lưu - một trong bốn đại gia tộc Hồng Kông trong mắt người Anh, hay tam thiếu Cát Duyệt Dương của ngân hàng Đông Á họ Cát, thậm chí là con thứ Cổ Đức Tường của nhà vua taxi Cổ Trung, Chử Hiếu Trung đều không lấy làm lạ.
Ba người này, ít nhiều đều có địa vị không ổn định trong gia tộc, nói thẳng ra là người thừa kế tương lai của gia tộc sẽ không phải mấy vị này. Nhưng mấy vị này lại có chút năng lực, nên gia tộc có thể cung cấp một số tiền bạc hỗ trợ, để họ tự mình đi ra ngoài mở mang bờ cõi.