Chương 147 Kích chưởng (1)
Tên phục vụ kia bình tĩnh hơn hắn, nhưng lúc này cũng có chút kích động, bọn họ những đệ tử tôn tử của Thanh bang này, khi các lão bản lớn bàn bạc việc trọng đại thì không được nghe, chỉ khi trên truyền xuống lời bảo họ làm việc, mới được biết một hai tin tức bí mật, giờ đây Phi ca là tiểu đầu lĩnh này đã nhận được tin tức, xem ra Tài Pháp tiên sinh nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng chuẩn bị giương cao lá cờ Thanh bang rồi:
- Lúc đầu Tài Pháp tiên sinh và Đỗ lão bản nên học theo 14K, cũng từ đại lục vào Hồng Kông, hiện giờ ở khu vực Cửu Long, 14K và các bang hội địa phương khác đánh nhau dữ dội mấy trận, chiếm được một phần ba địa bàn, bên Hồng Kông này cũng cài cắm không ít quan hệ thông đồng.
- 14K ban đầu vào Hồng Kông có Quốc dân đảng chống lưng, khi thành lập có vàng thỏi và đồng bạc của Quốc dân đảng hỗ trợ, lúc vượt sông oai phong lẫm liệt hàng ngàn người, bây giờ không phải cũng tự mưu sinh sao? Cát Chiêu Hoàng cuỗm tiền của 14K chạy sang Đài Loan, bỏ lại bang hội cho phó quan ngày trước để họ tự sinh tự diệt? Bọn họ không bằng chúng ta, còn có thể dựa vào việc làm ăn của Tài Pháp tiên sinh mà ăn bữa cơm yên ổn chờ đợi cơ hội, bọn họ không đi cướp địa bàn, sẽ phải chết đói ngoài đường. Vẫn là Tài Pháp tiên sinh có tầm nhìn xa, trước tích lũy tài sản quan sát tình hình, sau khi nắm chắc thời cơ mới ra tay.
Nghe thuộc hạ kia nhắc đến 14K gần đây đã đứng vững chân có tiếng tăm ở Hồng Kông, Phi ca bất mãn nói.
- Hê~ Con bồ Tây này đẹp quá! Đợi đến ngày Thanh bang thống nhất Hồng Kông, sớm muộn gì lão tử cũng bắt cóc ngươi về!
Tên phục vụ bóp chiếc mũ nhỏ của mình, nhìn về phía xa nơi một đôi nam nữ đang đi dọc theo con đường, vừa thèm thuồng vừa độc ác nói:
- Đàn bà Tây quỷ đúng là biết cách ăn mặc, để trần cánh tay bắp chân, ngực còn lộ ra miếng thịt trắng, nhìn thấy là ngứa ngáy trong lòng.
...
- Tống thư ký, oa, vị tiểu thư này...
Đại đầu A Kim của Lệ Trì hộp đêm mặt mang nụ cười, trong đại sảnh trước tiên ra hiệu cho phục vụ đưa một nhóm khách vào phòng trà sòng bạc ở cửa sau, sau đó mặt mày hớn hở tiến lên đón Tống Thiên Diệu và Angie Perlis, miệng còn dùng tiếng Anh chào hỏi Angie Perlis:
- Chào buổi tối, tiểu thư, hoan nghênh quang lâm.
- Không cần khách sáo như vậy, Kim quản lý, Tín thiếu lại đang nâng đỡ Chu Đề tiểu thư sao?
Tống Thiên Diệu hỏi Đại đầu A Kim.
Vốn Đại đầu A Kim định mở miệng nói tự mình dẫn họ đi gặp Chử Hiếu Tín, nhưng hắn mắt quan sát sáu phương tai nghe tám hướng, liếc thấy một chiếc xe hơi dừng lại ở cửa chính hộp đêm, lập tức không động thanh sắc cười ha hả, tiện tay gọi một tên phục vụ:
- Đương nhiên đương nhiên, Tín thiếu chung tình nhất, ta để người dẫn hai vị đi gặp hắn. A Xuân dẫn Tống thư ký và vị tiểu thư này đến sàn ca vũ gặp Tín thiếu.
- Mời theo tôi, hai vị.
Tên phục vụ dẫn đường phía trước cho Tống Thiên Diệu đi vào trong hộp đêm, Tống Thiên Diệu vừa bước tới vừa ngoảnh đầu nhìn, một lão đầu đang được hai cô gái trẻ dìu xuống xe, Đại đầu A Kim tay kín đáo ra dấu hiệu, vừa nhanh chân đón tiếp vừa cung kính nói:
- Đệ tử Ngộ tự bối Thanh bang Kim Đức Minh hầu hạ sư tổ.
Câu nói này làm Tống Thiên Diệu giật mình, nếu không phải lão đầu tóc bạc phơ không giống Đỗ Nguyệt Sinh lắm, hắn còn tưởng là Đỗ Nguyệt Sinh đến Lệ Trì hộp đêm, nếu không sao có thể khiến một tay lão luyện đón khách tiễn khách của hộp đêm không quản đại đình quảng chúng, công khai ra dấu hiệu Thanh bang miệng xưng sư tổ?
Nhưng đối phương cũng không cho hắn cơ hội quan sát kỹ, lão đầu vào đại sảnh liền được người ta hộ tống đi về phía phòng trà phía sau.
Vào hộp đêm gặp Chử Hiếu Tín, nhị thiếu Chử đang độc chiếm một bàn, trên bàn mở một chai rượu Pháp, tay cầm hoa quả khô nhắm rượu.
Những thành viên thường ngày trong nhóm cậu ấm của hắn và Trần Chu Đề, ngược lại một người cũng không thấy.
- Tín thiếu.
Tống Thiên Diệu ngồi xuống, chào hỏi Chử Hiếu Tín:
- Hứng thú không cao, lại tự rót tự uống?
- Đương nhiên là không vui rồi. Khi đưa tên ngã xuống núi bằng cáp treo, hắn ngồi cùng xe với đại ca của ta. Hắn còn hỏi câu ta hỏi hắn lúc lên núi có phải ngươi dạy không? Vậy chẳng phải là thừa nhận sao? Đại ca ta, có công việc kinh doanh của gia tộc vẫn chưa đủ, còn lừa tiền từ Thương hội Lợi Khang của ta, còn lý sự với ta, bảo ta đừng tin tưởng ngươi quá, kẻo sinh ra rắc rối không cần thiết. Ta không tin ngươi thì còn tin được hắn sao? Tin hắn và tên cậu khốn kiếp đó thì có kết cục gì tốt đẹp? Để tiền của Lợi Khang tiếp tục bị hắn rút đi?
Chử Hiếu Tín trợn mắt gầm gừ.
Có lẽ vì quá tức giận, một tràng nói ra lộn xộn, thứ tự đảo lộn.
- Chắc Trung thiếu sẽ không thừa nhận công ty thương mại Phúc Trung có liên quan đến hắn đâu nhỉ?
Tống Thiên Diệu tự cầm một cái ly không, rót rượu đưa cho Angie Perlis bên cạnh, miệng nói với Chử Hiếu Tín.
Chử Hiếu Tín nhai một hạt hạch đào muối kêu răng rắc:
- Hắn nói là do Phúc bá sai, những khoản có vấn đề trong sổ sách trước đây, hắn sẽ bổ sung đầy đủ số tiền, còn nói vài ngày nữa sẽ bảo kế toán chuyển tiền vào tài khoản của Lợi Khang, vậy có tính là thừa nhận không?
Nghe xong câu này, Tống Thiên Diệu đã hiểu phần nào lý do Chử Hiếu Trung thản nhiên thừa nhận. Đã chuẩn bị trả lại những khoản tiền rút từ sổ sách của Lợi Khang trước đây, chứng tỏ ít nhất trên bề mặt Chử Hiếu Trung không định tiếp tục giằng co với đệ đệ của mình nữa.
Tất nhiên, thực ra là không định giằng co với Tống Thiên Diệu nữa. Chử Hiếu Trung cho rằng câu chất vấn đầu tiên của Chử Hiếu Tín trên cáp treo là do mình chỉ bảo, có lẽ nghĩ Tống Thiên Diệu định bắt đầu từ công ty thương mại Phúc Trung để giao đấu với hắn.