Chương 148 Kích chưởng (2)
Chử Hiếu Trung có lẽ cũng tự thấy việc sắp xếp cậu lừa gạt em trai cùng cha là thủ đoạn hèn hạ, nên thẳng thắn thừa nhận trước mặt em trai, như vậy cũng không đến nỗi làm mặt mũi quá khó coi, để người ngoài chê cười.
- Có tiền lấy thì nên vui mới phải, cần gì phải mặt đen như Bao Công vậy? Trung thiếu lương tâm phát hiện...
- Hắn mà có lương tâm phát hiện á? Toàn bộ nhân viên Lợi Khang đều ngả về phía hắn, nếu không phải ngươi lật lại sổ sách cũ tra ra, hắn có chủ động nói với ta không? Những tên khốn đó, lúc ngươi bảo sa thải bọn chúng ta còn không nỡ, giờ nghĩ lại, đúng là nên để những tên khốn đó chết đói!
Chử Hiếu Tín nói giọng hung hăng.
Câu này nói hơi to, khiến những người phục vụ đứng xa xa và khách ngồi ở mấy bàn gần đó đang nghe ca nữ hát trên sân khấu cũng không nhịn được quay đầu nhìn qua.
Tống Thiên Diệu rót thêm rượu vào ly của đối phương, rồi đưa cho Chử Hiếu Tín, vẻ mặt nghiêm túc thu hút sự chú ý của Chử Hiếu Tín, khiến hắn tạm thời dằn cơn giận xuống:
- Lão bản, vài ngày nữa có chuyện nhờ ngươi làm.
- Chuyện gì?
Chử Hiếu Tín hiếm khi dằn được cơn giận, mở miệng hỏi.
Bởi vì từ khi quen biết Tống Thiên Diệu, lúc nào cũng là Tống Thiên Diệu giúp hắn xử lý đủ loại chuyện, Tống Thiên Diệu ngoài những việc liên quan đến tiền bạc ra, hầu như không mở miệng nhờ hắn làm việc gì khác.
- Tuy tối nay chưa thương lượng xong, nhưng trong vòng hai ngày, chắc sẽ có câu trả lời. Ta muốn ngươi tìm cơ hội, vài ngày nữa truyền một tin từ miệng ngài cho tên Chương Ngọc Lương đó, không phải đã nói rồi sao, hắn cắt thịt Lợi Khang để lấp bụng, chúng ta sẽ cắt cổ hắn để lấy máu. Nhớ diễn cho tốt một chút, đừng như tối nay vậy, kém quá, ôi, uổng công ngươi còn giao lưu sâu sắc với nhiều nữ minh tinh.
Tống Thiên Diệu nâng ly rượu lên cụng với Chử Hiếu Tín và nói.
Bên cạnh, Angie Perlis lặng lẽ lắng nghe Tống Thiên Diệu khuyên nhủ Chử Hiếu Tín. Ngươi rất khâm phục điểm này của Tống Thiên Diệu, bởi vì bản thân nàng không làm được. Đó là vừa truyền đạt công việc chính cho Chử Hiếu Tín, vừa có thể dùng lời nói đùa để làm dịu cơn giận của đối phương. Đây là việc chỉ có thể làm được sau khi đã nắm rõ tâm tư của vị Chử lão bản này, vừa sắp đặt kế hoạch của mình, vừa chiều lòng lão bản.
Quả nhiên, Chử Hiếu Tín có thể không để tâm đến những lời trước đó, nhưng câu cuối cùng đã khiến hắn hứng thú. Hắn chạm ly với Tống Thiên Diệu và nói:
- Ta diễn xuất không tốt sao? Này, ta đã lập tức chạy đến ôm lấy tên công nhân đó mà.
- Chính vì quá nhanh nên mới khiến người ta cảm thấy giả tạo, có thời gian nên đi tìm vài nữ minh tinh học hỏi diễn xuất.
Tống Thiên Diệu nhấp một ngụm rượu, cười nói.
Chử Hiếu Tín bật cười:
- Này, thuê một rạp hát tổ chức buổi gặp gỡ người hâm mộ ít nhất cũng mất vài ngàn, nhiều thì một hai vạn. Ngươi lại nói hai tháng này không cho ta và Lợi Khang rút tiền, vậy ta làm sao đi giao lưu với những nữ minh tinh đó?
- Ba mươi vạn viên thuốc trừ giun Santonin tặng cho bọn quỷ tây, lần này chắc không dùng lâu đâu. Một tháng sau, ta có thể giúp ngươi long trọng tổ chức một buổi tuyển phi cho Tín thiếu tại Lệ Trì này.
Tống Thiên Diệu nói với Chử Hiếu Tín:
- Trung thiếu dù sao cũng là người một nhà với Tín thiếu ngươi, chuyện trước đây có thể bỏ qua. Đừng nóng giận quá, nhưng lúc đó nhất định phải lấy lại gấp đôi số tiền mà công ty Bờ Biển Âu Châu nợ Lợi Khang. Dùng tiền của Chương Ngọc Lương để giúp ngươi tổ chức buổi tuyển phi, cũng coi như hắn xin lỗi ngươi.
- A Diệu, ta thấy ngươi này, diễn xuất thực sự rất xuất sắc.
Chử Hiếu Tín nhìn Tống Thiên Diệu, đột nhiên thốt ra một câu.
Tống Thiên Diệu hỏi:
- Tại sao?
- Tên này, giọng điệu vừa rồi của ngươi giống hệt mấy tên thầy bói giang hồ tính mệnh cho đám cu li ở bến tàu vậy. Hay là ta giúp ngươi đổi bộ trường sam, cầm cây gậy sáng, đeo thêm cặp kính tròn đen, giả làm ông đồng mù ra bến tàu thử xem?
Chử Hiếu Tín vươn tay đấm nhẹ vào vai Tống Thiên Diệu nói.
- Được, đập tay đánh cược. Nếu một tháng sau ta không làm được, ta sẽ mặc trường sam ra bến tàu giả làm ông đồng mù cho ngươi xem. Còn nếu ta làm được thì sao?
Tống Thiên Diệu nói với giọng nhẹ nhàng.
Chử Hiếu Tín hứng thú với việc đánh cược, ngồi thẳng người nhìn Tống Thiên Diệu:
- Ngươi làm được, muốn cái gì cứ nói.
- Vay tiền, một tháng sau ta sẽ vay tiền từ Lợi Khang.
- Lại vay tiền? Đồ khốn, ngươi hiện giờ đã có mười vạn ta lấy từ Ân thúc... Được rồi được rồi, cho ngươi vay. Nếu ngươi kiếm đủ nhiều, chiếc Ford bên ngoài kia ta cũng tặng ngươi, ta sẽ đổi xe mới.
Chử Hiếu Tín vươn tay ra đập tay với Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu sau khi đập tay xong, rút tay về nói với Chử Hiếu Tín:
- Nhớ giúp ta bảo dưỡng chiếc xe của ta cho tốt, một tháng sau ta sẽ lái nó.
- Giọng điệu lớn như Thống đốc Hồng Kông vậy, ra bến tàu giả làm thầy bói lừa cu li cũng chẳng kiếm được đồng nào đâu.
Chử Hiếu Tín tựa người vào ghế sofa, cơn giận trước đó đã tan đi phần lớn, lười biếng vẫy tay về phía người phục vụ ở xa:
- Này, Chu Đề còn phải đợi bao lâu nữa mới lên sân khấu, gửi giúp ta mười giỏ hoa lên đó, thúc giục cô ta đi. Không lẽ ta không gửi hoa thì coi như ta không tồn tại hay sao?
- Ngươi đặt cược quá sớm rồi, tình hình vẫn chưa đủ rõ ràng. Ta cũng chưa thu thập được thông tin về công ty Bờ Biển Âu Châu đó, cách thành lập hiệp hội cũng tạm thời chưa có phương án. Nhiều thứ chỉ là suy nghĩ trong đầu ngươi mà thôi, khi thực hiện có thể sẽ có nhiều biến số.
Angie Perlis đợi Tống Thiên Diệu và Chử Hiếu Tín nói chuyện xong mới khẽ nói với Tống Thiên Diệu bên cạnh.
Tống Thiên Diệu uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly:
- Chính vì con đường phía trước chưa biết, đánh cược mới có ý nghĩa. Nếu trước khi đánh cược đã chắc chắn mình sẽ thắng, thì còn gì thú vị nữa.