← Quay lại trang sách

Chương 173 Giấc mơ rất linh nghiệm (2)

Tuy ta ít khi ra ngoài, nhưng những việc ngươi làm cũng nghe qua, mấy ngày trước còn mượn của cha ngươi mười vạn đồng, còn đặc biệt viết giấy nợ. Cha ngươi từng khen tên Tống thư ký bên cạnh con có năng lực và đắc lực, sao hôm nay trong miệng ngươi, lại giống như ngược lại vậy.

Phu nhân họ Chử dùng ngón tay nhẹ nhàng xoay nút của chiếc radio cổ trên bàn để tìm tín hiệu đài phát thanh, miệng hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ.

Chử Hiếu Tín quay lưng về phía cửa phòng, đối diện với mẹ, như muốn khóc lóc thảm thiết, mở miệng nói:

- Biết mặt không biết lòng mà mẹ, tên thư ký đó để con mượn tiền xong rồi lật mặt không nhận người, không cho con động vào số tiền đó, lại bắt con tự nghĩ cách giải quyết tiền lương cho những công nhân đó, con thực sự...

Tống Thiên Diệu vừa đi tới cửa hậu sảnh thì nghe thấy bên trong Chử Hiếu Tín vì xin tiền tiêu vặt mà không biết xấu hổ bán cả bản thân, rất muốn cầm tiền quay đầu bỏ đi luôn.

Chử phu nhân đã nhìn thấy Hồng tỷ và Tống Thiên Diệu ở ngoài cửa sảnh, ánh mắt Hồng tỷ đảo qua Tống Thiên Diệu bên cạnh và Chử Hiếu Tín trong sảnh, Chử phu nhân liền biết người đến là người của Chử Hiếu Tín, bà đã gặp tài xế bên cạnh Chử Hiếu Tín, Lợi Khang lại không còn công nhân nào khác, người duy nhất chưa gặp, chỉ có vị Tống thư ký bên cạnh con trai thứ hai của mình, người đã cười nói giữa chốn phồn hoa mà đoạt được Lợi Khang từ tay Chử Hiếu Trung.

Lúc này con trai bà đang đối diện với bà, nói xấu Tống thư ký:

- Tên đó ra ngoài hoa thuyền uống rượu tìm gái, tiền thưởng toàn dùng thỏi vàng, đến Lệ Trì nghe ca, đối phương cho hắn sờ chân một cái, là tiện tay ném ra năm trăm đô thưởng, cứ thế này thì dù con có cả núi vàng cũng sớm muộn bị hắn ăn sạch, chi bằng mẹ cứu nguy cho ta vài vạn, ta sa thải hắn rồi đi tìm thư ký khác...

- Phu nhân, Tín thiếu, Tống thư ký nói có một khoản tiền mang đến, nên ta dẫn hắn ấy đến gặp Tín thiếu.

Hồng tỷ đẩy cửa sảnh vào đúng lúc.

Chử Hiếu Tín đang liên tục đổ tội cho Tống Thiên Diệu nghe vậy liền quay đầu lại, thấy Hồng tỷ từ ngoài sảnh đi vào, phía sau còn có thư ký Tống Thiên Diệu của mình.

- Ơ...

Chử Hiếu Tín như con gà bị nắm cổ, quay đầu nhìn mẹ mình, rồi dụi mắt nhìn lại hai người vừa vào, có chút ngượng ngùng xoa xoa mặt, mở miệng nói:

- Mẹ, hôm nay trưa muốn ăn gì? Ta lâu rồi không ăn cơm ở nhà, hôm nay rảnh rỗi, ta vào bếp làm vài món cho mẹ, để A Diệu phụ giúp, hắn cũng biết nấu ăn.

Nói xong đứng dậy khỏi ghế định kéo Tống Thiên Diệu ra ngoài, Tống Thiên Diệu trước tiên hơi cúi người với Chử phu nhân:

- Chử phu nhân, ta là thư ký Tống Thiên Diệu của Tín thiếu.

Rồi nhẹ nhàng gạt tay Chử Hiếu Tín đang định kéo mình ra ngoài, cố ý vẫy vẫy phong bì trong tay trước mặt mẹ hắn và Hồng tỷ:

- Năm vạn đô Hồng Kông, tuần này vừa kiếm được chưa kịp ấm tay, ta đã vội mang đến, vừa rồi ngươi nói cái quỷ gì vậy? Ta biết người biết mặt không biết lòng phải không? Núi vàng cũng bị ta ăn sạch phải không? Được, không làm phiền ngươi và phu nhân làm mẹ hiền con thảo ăn cơm trưa, ta tự đi hoa thuyền tìm gái vung vàng, tạm biệt, Tín thiếu.

Nói xong Tống Thiên Diệu xoay người định đi ra ngoài, Chử Hiếu Tín vội vàng kéo Tống Thiên Diệu lại, trên mặt treo nụ cười, tay kia chộp lấy phong bì trong tay Tống Thiên Diệu:

- Đừng đi tìm gái mà? Bây giờ tai ngươi có vấn đề! Ta vừa hay lấy tiền đưa ngươi đi khám bác sĩ, không tin ngươi hỏi mẹ ta hoặc Hồng tỷ, ta chưa bao giờ nói những lời đó, thề với trời, nếu ta nói những lời đó, thì chiều nay tôi sẽ tiêu hết năm vạn đô!

- Oa, lời thề của cậu thật là...

Tống Thiên Diệu để mặc Chử Hiếu Tín giật lấy phong bì, miệng nói:

- Thật là, bội phục.

Chử phu nhân mỉm cười nhìn con trai mình đối thoại với Tống Thiên Diệu này, tuy chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng vừa rồi những lời Tống Thiên Diệu nói khiến người ta rất thoải mái, nghe thấy con trai mình nói xấu sau lưng, liền thẳng thắn nói ra để trêu chọc lại Chử Hiếu Tín, chứ không phải giả vờ như hoàn toàn không nghe thấy hoặc e dè không lên tiếng không phản bác, cách này có thể giúp Chử Hiếu Tín giảm bớt sự ngượng ngùng và khó xử trong lòng.

- Chử phu nhân, xin lỗi đã làm phiền bà, ta mang tiền đến cho Tín thiếu.

Đợi Chử Hiếu Tín cầm được phong bì lẻn sang một bên quay lưng lại lén đếm tiền, Tống Thiên Diệu nói với Chử phu nhân.

Chử phu nhân trước mặt là một phụ nữ dịu dàng, khí chất tao nhã, giọng điệu dịu dàng, loại phụ nữ này chính là mỹ nhân được cất giấu trong nhà vàng, không tranh đua với đời, khó trách sinh ra Chử nhị thiếu cũng là tính cách không có chí lớn, chỉ biết đuổi theo hoan lạc.

- Tống thư ký...

Chử phu nhân vừa mở miệng định nói.

Tống Thiên Diệu thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu vội vàng nói:

- Ta cũng là người Triều Châu, phu nhân cứ gọi ta là A Diệu là được, ta chỉ giúp Tín thiếu chạy vặt thôi, không đáng gọi là thư ký.

- A Diệu tuổi còn trẻ lắm, khó trách lão gia khen ngươi hậu sinh khả úy, A Tín cũng nói Lợi Khang đa tạ ngươi giúp hắn quản lý.

Chử phu nhân nói với Tống Thiên Diệu bằng giọng ôn hòa.

- Cũng là nhờ Chử hội trưởng và Tín thiếu tin tưởng, cho ta cơ hội.

Bên kia Chử Hiếu Tín đã nhanh nhẹn đếm tiền một lượt, quả nhiên là 5 vạn đồng tiền lớn. Hắn tuy không để tâm đến chuyện làm ăn, nhưng cũng biết Lợi Khang hiện giờ còn chưa bắt đầu buôn lậu, còn việc kinh doanh thuốc men, Lợi Khang hiện tại ngay cả nhân viên cũng chưa có, hoàn toàn không thể triển khai công việc, càng không thể kiếm được 5 vạn đồng lợi nhuận.

- Số tiền này dùng để làm gì vậy? Có phải để ta đứng ra giúp ngươi thuê một chiếc thuyền không?

Chử Hiếu Tín vừa nhét tiền vào túi mình, vừa đi tới vỗ vai Tống Thiên Diệu.

Thế nào gọi là thư ký đạt tiêu chuẩn, trong mắt hắn, Tống Thiên Diệu chính là như vậy. Khi trong túi mình chỉ còn vài trăm đồng, hắn có thể đột nhiên xuất hiện, mang đến 5 vạn đồng cho mình. Bất kể cần mình làm gì, ít nhất tiền đang ở trong tay mình, hơn nữa tiêu mất một hai ngàn, Tống Thiên Diệu cũng sẽ không để ý.

- Vừa rồi ngươi thề thốt thế nào? Chính là để ngươi hôm nay tiêu hết 5 vạn đồng này, nên ta mới nói. Lời thề của ngươi thật đáng nể.

Tống Thiên Diệu nghiêm túc nói với Chử Hiếu Tín đang nhét tiền vào túi:

- Ta không nói đùa đâu, là thật đấy, hôm nay phải tiêu hết nó.

- Giấc mơ đêm qua của ta thật linh nghiệm.

Chử Hiếu Tín ngây người nhìn Tống Thiên Diệu, vài giây sau mới thở dài nói:

- Biết thế ngủ thêm một lúc nữa, đừng dậy sớm quá.