Chương 174 Tiêu tiền (1)
Chử Hiếu Tín trong túi có tiền, tự nhiên cũng không còn cầu xin trước mặt Chử phu nhân nữa. Hơn nữa Tống Thiên Diệu mở miệng bảo hắn tiêu hết số tiền này, chắc chắn có lý do, nên hắn định dẫn Tống Thiên Diệu đi ra ngoài. Tống Thiên Diệu nói lời tạm biệt với Chử phu nhân và Hồng tỷ, đi theo sau Chử Hiếu Tín ra ngoài. Chử phu nhân dường như muốn gọi Tống Thiên Diệu lại khi hắn rời đi, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Đợi con trai mình dẫn Tống Thiên Diệu đi rồi, Chử phu nhân mới nói với Hồng tỷ:
- Bộ vest của Tống thư ký đã cũ, bảo Trịnh sư phụ ở Phi Hồng Thượng Hải Dương phục mấy ngày nữa đến may vài bộ quần áo cho ba huynh đệ A Trung, A Tín, A Trí, tiện thể may cho Tống thư ký hai bộ, tính vào tài khoản của ta.
- Dạ, phu nhân.
Hồng tỷ vội vàng đáp ứng.
Đợi Tống Thiên Diệu và Chử Hiếu Tín đến tiền viện của nhà họ Chử, Chử Hiếu Tín mới quay đầu nhìn Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu giơ tay ra:
- Không nhận ra ta à?
- Này, ngươi làm trò gì vậy? Vô duyên vô cớ đưa 5 vạn đồng qua đây? Tiêu hết? Có phải định thuê thuyền không?
Chử Hiếu Tín đưa tay khoác cổ Tống Thiên Diệu, kéo đầu đối phương áp vào vai mình:
- Ta với mẹ ta mẹ hiền con thảo, ngươi đi hoa thuyền uống rượu gạ gẫm gái? Đồ khốn! Chơi xỏ ông chủ ngươi à?
Tống Thiên Diệu bị Chử Hiếu Tín khoác cổ vẫn cứng miệng:
- Ngươi đã nói trước mà! Ta biết người biết mặt không biết lòng, ngươi nổi tiếng là đồng tử tiêu tiền! Ngay cả chuyện ta gạ gẫm gái tặng thỏi vàng ngươi cũng đem kể với Chử phu nhân, ta đành phối hợp với ngươi, thật sự đi uống rượu gạ gẫm gái luôn vậy?
- Cứng miệng phải không? Chọc ta còn không nhận lỗi, ngươi tin không ta cầm 5 vạn đồng đi đài phát thanh mua quảng cáo, đem mấy chuyện gạ gẫm gái của ngươi phát cho cả Hồng Kông nhà nhà đều biết?
Ra khỏi cổng lớn nhà họ Chử, Chử Hiếu Tín buông cổ Tống Thiên Diệu ra cười nói.
Tống Thiên Diệu chỉnh lại cà vạt, nhìn về phía ông chủ của mình:
- Ôi, vừa có tiền đã lật mặt vô tình, đổ hết tội lỗi lên đầu ta, ngươi còn chẳng thèm chớp mắt, rõ ràng là làm việc cho loại ông chủ như ngươi chỉ có kiếm tiền cho ngươi tiêu, còn ta thì gánh hết tội, chết thảm nhất. Sau này những chuyện tiêu tiền thế này ta sẽ không gọi ngươi nữa, lần sau ta tự đi.
- Thật sự chỉ là tiêu tiền thôi sao? Năm vạn đồng? Không phải đi thuê thuyền buôn lậu chứ?
Chử Hiếu Tín vẫn nghi ngờ hỏi Tống Thiên Diệu.
- Thật sự là tiêu tiền, hẹn hơn chục thành viên trong nhóm cậu ấm của ngươi, thêm cả Chương Ngọc Lương nữa.
Tống Thiên Diệu nói với Chử Hiếu Tín.
Chử Hiếu Tín nhíu mày:
- Ngươi rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy? Ta mời bọn họ uống rượu cần đến năm vạn đồng sao? Nếu không thưởng cho ca nữ, vài ngàn đồng đã là rất hậu hĩnh rồi? Hai vạn đồng là có thể uy chấn cả sảnh.
- Lệ Trì bao trọn nhà hàng Thượng Hải, tiện thể mua toàn bộ thời gian của bảy tám ca nữ đang nổi tiếng nhất của Lệ Trì, ta tính toán rồi, có thể phải bốn vạn tám ngàn mấy đồng, còn có thể giúp ngươi tiết kiệm hơn một ngàn đồng tiền lẻ.
Tống Thiên Diệu tự lấy ra một điếu thuốc châm lửa, nói với Chử Hiếu Tín.
Chử Hiếu Tín nghe mà há hốc mồm, hồi lâu mới hoàn hồn mắng Tống Thiên Diệu:
- Đồ khốn! Ta nói ngươi là đồng tử tiêu tán tài sản ngươi lại không tin! Ta bốn ngàn đồng đã đủ bao trọn cả Thái Bạch Hải Sản Phường cùng tất cả mỹ nữ ở đó, bao trọn nhà hàng Thượng Hải của Lệ Trì? Lại còn mua toàn bộ thời gian của những ca nữ nổi tiếng đó? Ngươi tưởng mình nhận Tài Thần làm cha nuôi à? Cho dù Tài Thần là cha nuôi của ngươi, cũng không chịu nổi khí thế muốn phá sạch gia sản của ngươi đâu!
- Vậy ngươi có tiêu không? Nếu ngươi tiếc, trả lại tiền cho ta, ta tự đi tiêu.
Tống Thiên Diệu nói với Chử Hiếu Tín:
- Diễn trò thì phải diễn cho trọn vẹn, tối nay ngươi là ông chủ kiếm được bảy mươi vạn đô Hồng Kông, theo phong cách của Tín thiếu ngươi, đương nhiên phải ăn mừng linh đình.
- Đương nhiên là tiêu, tiền ta tự mượn, muốn tiêu cũng là ta tự tiêu.
Chử Hiếu Tín trợn mắt nhìn Tống Thiên Diệu:
- Lợi Khang của ta mở bấy lâu nay, chưa từng có tháng nào kiếm được hơn mười vạn đồng, ngươi nói với ta, bây giờ ta kiếm được bao nhiêu? Bảy mươi vạn? Ta tự mình còn không tin.
- Lên xe, ta sẽ từ từ nói với ngươi, làm diễn viên cũng phải dùng tâm một chút, lão đại.
Tống Thiên Diệu đi đến cửa xe Ford 49, mở cửa cho Chử Hiếu Tín và làm một cử chỉ mời, nói với Chử Hiếu Tín.
Chử Hiếu Tín ôm chặt năm vạn đồng ở ngực, hít sâu một hơi:
- Trước đây ta luôn nghĩ mình là kẻ phá gia chi tử, nhưng A Diệu à, sau khi quen biết ngươi, ta thấy bản thân mình thật sự rất tiết kiệm, đồ khốn! Ta lần đầu tiên cảm thấy tiêu tiền mà đau lòng! Năm vạn đồng, đủ để ta dụ rất nhiều ca nữ lên giường đấy!
Chử Hiếu Tín lại nói tiêu tiền đau lòng? Tống Thiên Diệu hơi mở to mắt, nghĩ rằng không biết ông chủ của mình có phải đột nhiên lương tâm phát hiện, nhìn lại quá khứ đáng hổ thẹn và chuẩn bị rửa tay gác kiếm, hối cải tu thân?
Giây tiếp theo, Chử Hiếu Tín bước vào xe:
- Dù đau lòng, cũng phải tiêu đã rồi tính, những tên khốn vô nghĩa này, thời gian gần đây ta hơi kém cỏi một chút, ai cũng tưởng ta sa cơ, muốn nhảy ra tranh đoạt Chu Đề! Tưởng ta làm đoàn trưởng cậu út đoàn là giả sao? Năm vạn đồng, dọa chết lũ khốn này, đi! Đi tiêu tiền!
Lái xe về khách sạn Doris, đợi vào phòng khách rồi, Tống Thiên Diệu mới bắt đầu dặn dò Chử Hiếu Tín những điều cần chú ý vào buổi tối, những biểu hiện khác không sao, nhưng có những lời có thể nói, có những lời không thể nói, có những lời bắt buộc phải nói, có những lời phải nói sau khi uống rượu, khi nói thì phải có biểu cảm gì v.v...