← Quay lại trang sách

Chương 268 Già rồi (1)

Lương Bái, đường đường là thanh tra sở cảnh sát Loan Giới, nguyên soái nhị lộ Đơn Nghĩa, một trong năm hổ tướng đắc lực thời Diêu Mộc tổng Hoa thanh tra, bị Trần Trọng Anh mắng một tràng trước mặt Phúc Nghĩa Hưng, không dám nói một lời cứng rắn, dẫn người lủi thủi đi ra ngoài bến tàu.

Hắn đúng là thám trưởng không sai, là đại ca của Đơn Nghĩa không sai, trong tay cũng quả thật có súng, nhưng hắn không dám cứng rắn với người của 14K, những tàn binh Quốc dân đảng chạy từ đại lục sang Hồng Kông này, trên chiến trường liên tiếp thất bại, bị quân Giải phóng từ Bắc chí Nam một đường đánh cho hồn phi phách tán, nghe gió đã mất mật, nhưng ở Hồng Kông đánh nhau với những bang hội bản địa như bọn họ chưa từng yếu thế lần nào, Việt Đông bang, Phúc Nghĩa Hưng, Triều Châu bang những bang hội cứng rắn ở khu vực Cửu Long đều không làm gì được 14K, hắn một tên chỉ còn hơn nghìn người, chỉ giữ Đơn Nghĩa nhị lộ nguyên soái ở Loan Giới, làm gì có đủ khí thế để chính thức đối đầu với đối phương.

Khi xưa Trần Yến Ni câu được hắn, cũng là nhắm vào cái danh hiệu thám trưởng này của hắn, có thể giúp 14K hoạt động quan hệ một chút trong cảnh sát.

Trần Trọng Anh quay đầu lại, nhìn về phía Lương Bội đang đi xa, giọng điệu bình tĩnh nhưng tự có một phần kiêu ngạo ẩn chứa trong đó:

- Khi ta cầm súng giết người, ngươi còn chẳng biết đang trốn ở đâu đang giặt cái quần bị Nhật Bản dọa đái dầm.

Đợi Lương Bội rời đi, Trần Trọng Anh thu hồi ánh mắt, trên mặt lại nổi lên nụ cười, nhìn về phía Kim Nha Lôi:

- Tuân hương chủ, mấy tên không ra gì này đã làm chuyện gì chọc giận ngươi, chi bằng nói thẳng ra, Trần mỗ thay bọn chúng xin lỗi ngươi.

Hắn vừa nói xong câu này, phía sau bên trái Kim Nha Lôi, trong bóng tối, một đôi đèn xe đột nhiên sáng lên, chiếu thẳng về phía Trần Trọng Anh, cửa xe vang lên, Tống Thiên Diệu bước xuống từ trong xe, phía sau theo sau là Cao Lão Thành, Lạn Mệnh Câu, Ngư Lão Minh ba người.

Tống Thiên Diệu mặt âm trầm, chậm rãi bước đến khi ánh đèn vừa sáng lên, giơ tay che ánh sáng đồng thời né sang một bên, đến trước mặt Trần Trọng Anh đã không thể giữ được phong độ ổn định của đại ca:

- Không có chọc giận Kim Nha Lôi, là ta rất tức giận. Xem ra chính là ngươi sai mấy người này, đi thăm một người bạn tên là Tống Xuân Lương? Đồ chó chết, ngươi có tin là ta bây giờ gọi mấy tên lính Anh đã nhận tiền của ta trên bến tàu kia đến, bắn chết các ngươi như bọn trộm định đột nhập vào kho hải quan, đưa ngươi và hai người đàn bà 14K mà ngươi nói không thể đánh phía sau lên miếu Thiên Hậu, mấy chục tên lính Anh này tiện thể còn có thể nhận thêm một phần khen thưởng của phủ Thống đốc không.

Ngay lúc này, trên ghế sau chiếc xe của Tề Duy Văn ở xa xa, Tống Thành Khê đột nhiên bước xuống, mở miệng với Tống Thiên Diệu đang lạnh lùng đối chọi với Trần Trọng Anh, giọng điệu đầy kinh ngạc và tức giận:

- A Diệu, ngươi không phải nói với ta, ngươi muốn làm chính nghiệp sao!?

Tống Thiên Diệu dù đầu óc lanh lợi, lúc này thấy Tống Thành Khê đột nhiên xuất hiện, cũng có chút ngẩn người, đờ đẫn nhìn Tống Thành Khê mấy giây đồng hồ, mới thốt ra một tiếng gọi khiến tất cả mọi người có mặt đều hóa đá:

- A gia?

...

Lão già để râu văn sĩ này, mặc một bộ trường sam vải thô, sắc mặt nghiêm nghị, là ông nội của Tống Thiên Diệu - thư ký thương hội Lợi Khang?

Kim Nha Lôi giật mình, những tên 14K vương bát đản này không phải đã bắt cóc ông nội của Tống Thiên Diệu để uy hiếp Tống Thiên Diệu và mình thả người chứ, hắn phản ứng nhanh nhất, lập tức hét lên một tiếng:

- Đồ chó Trần Trọng Anh! Ngươi dám bắt cóc tổ phụ của Tống thư ký? Cùng ta chém chết...

Hắn vừa hét lên, hàng trăm thành viên Phúc Nghĩa Hưng canh giữ kho hải quan trên bến tàu lập tức lục tục cầm lên các thứ vũ khí của mình, như thủy triều đen kịt ùn ùn đổ về phía Trần Trọng Anh, Tề Duy Văn, Trần Yến Ni và những người của 14K chỉ có bảy tám người.

- Dừng tay.

Tống Thiên Diệu quay đầu nhìn về phía Kim Nha Lôi đang chuẩn bị ra lệnh cho tất cả mọi người chuẩn bị động thủ, nói:

- Bảo bọn họ đừng động thủ đã.

- Cùng ta chém chết... dừng tay!

Kim Nha Lôi suýt nữa thì bị nghẹn chết tại chỗ, gượng ép chuyển lời, hét lên hai chữ dừng tay.

Tống Thiên Diệu dùng tay chỉ chỉ vào Trần Trọng Anh đang mặt mày thất thường, không nói gì, xoay người nhanh chóng bước về phía ông nội của mình:

- Gia gia, sao người lại ở cùng với đám người này?

- Người của Phúc Nghĩa Hưng?

Tống Thành Khê đưa mắt nhìn quanh những thành viên bang hội Phúc Nghĩa Hưng, hờ hững hỏi Tống Thiên Diệu trước mặt.

Tống Thiên Diệu gật đầu:

- Trong kho hải quan có hàng của công ty Lợi Khang, ta sợ có người gây chuyện, nên nhờ người của Phúc Nghĩa Hưng giúp canh giữ.

- Cát Chiêu Hoàng ở 14K Hồng Phát Sơn mời ta đến chơi, sau khi gặp xong, ta bảo bọn họ đưa ta về Cửu Long Thành Trại, nhưng họ nói đột nhiên có chuyện, vội vàng đi tàu kéo vượt biển đến đây.

Tống Thành Khê quan sát tình hình xung quanh, giải thích với Tống Thiên Diệu lý do mình xuất hiện ở đây.

- Bốn tên bị treo kia, muốn gây rắc rối cho lão đầu của ta, bọn chúng là người của 14K.

Tống Thiên Diệu quay mặt nhìn về phía Kỳ Duy Văn và Trần Yến Ni đang đứng bên cạnh Tống Thành Khê, giọng lạnh lùng nói:

- Thấy ngài xuất hiện và nói câu đó, ta đã đoán được, chắc không phải là Cát Chiêu Hoàng có việc cầu xin, nhưng lại lo ngài không đồng ý, nên bọn họ định dùng cả nhà chúng ta để uy hiếp ngài chứ gì, đám Quốc dân đảng khốn kiếp này, lính Anh đang ở ngay cửa kho, trước đó cũng đã nhận tiền của ta, mọi người hợp tác vui vẻ, chi bằng ta gọi bọn họ đến bắn chết người, giết xong rồi ta đưa ngài đi nghỉ ngơi.