Chương 269 Già rồi (2)
Trần Yến Ni bị lời nói của Tống Thiên Diệu dọa đến biến sắc, người thanh niên này lại là cháu trai của Tống Thành Khê sao? Mà thái độ còn ngạo mạn, mở miệng là đòi cho lính Anh giết người, vừa rồi cô ta cũng nghe Kim Nha Lôi nói hắn là thư ký của nhà họ Chử ở Triều Châu, lại thấy vẻ mặt độc ác của Tống Thiên Diệu, trong lòng đã tin năm phần lời nói giết người của Tống Thiên Diệu.
Ngược lại, Kỳ Duy Văn phong thái lanh lợi khẽ mỉm cười:
- Tống thế điệt...
- Đừng vội kết thân, ta không có cô cô nào vóc dáng nảy nở, dung mạo xinh đẹp như cô.
Tống Thiên Diệu thấy Kỳ Duy Văn vừa mở miệng xưng hô, lập tức chặn họng:
- Gia gia ta quen biết Hồng Phát Sơn, Tống Thiên Diệu ta không quen.
Kỳ Duy Văn không ngờ Tống Thành Khê cổ hủ bảo thủ lại có đứa cháu trai miệng lưỡi sắc bén phản ứng nhanh nhạy, mình vừa mới cất tiếng gọi một cái, đối phương đã lập tức ngắt lời, cắt đứt ý định kết thân hòa hoãn tình hình của mình, còn tiện thể trêu ghẹo mình một câu.
- Tống thư ký? Lời ngươi vừa nói làm ta giật mình, người Anh giúp ngươi giết người? Oai phong thật.
Trần Trọng Anh khoác áo choàng đứng xa xa quay người lại, lên tiếng nói với Tống Thiên Diệu.
- Không tin sao? Ngươi tưởng ta có thời gian ra ngoài chơi trò chơi giữa đêm khuya cùng đám khốn kiếp các ngươi sao? Lô hàng trong kho hải quan bến tàu kia, chỉ riêng 800 thùng penicillin đã đáng giá bảy triệu đô la Hồng Kông, cộng thêm các loại thuốc khác, tổng giá trị hơn 10 triệu đô, một nửa là của ông chủ ta, một nửa là của Thống đốc Hồng Kông, phần của Thống đốc do lính Anh canh giữ, phần của ông chủ ta do ta trông coi, Thống đốc và ông chủ ta hợp tác làm ăn. Người của ngươi muốn gây rắc rối cho người nhà ta, gia gia ta tuổi già sức yếu, ngươi lại đưa hắn ra ngoài dạo chơi ban đêm, hơn nữa ngươi còn muốn cướp lô hàng trong kho, làm nhiều chuyện xấu như vậy, ta bảo lính Anh đã nhận tiền của ta nổ súng giết người, ngươi nghĩ ta đang đùa với ngươi sao?
Tống Thiên Diệu thuận thế xoay người, nhìn về phía Trần Trọng Anh nói.
Trần Trọng Anh còn định mở miệng, Tống Thiên Diệu đã dặn dò Kim Nha Lôi:
- Bất kể nam nữ, treo hết lên bên cạnh bốn tên khốn kiếp kia, cùng nhau làm bạn hóng gió, đánh đủ rồi thì gọi lính Anh đến bắn chết diệt khẩu.
- Động thủ!
Loại chuyện này, Kim Nha Lôi không hề do dự, Tống Thiên Diệu sai bảo làm gì, hắn cứ làm theo đúng vậy. Nếu nhà họ Chử truy cứu, cũng sẽ truy cứu Tống Thiên Diệu - kẻ ra lệnh làm việc này. Huống chi giữa hắn và Trần Trọng Anh còn có mối thù, khiến hắn chỉ muốn làm nhục đối phương. Vì vậy, hắn lập tức vẫy tay, ra hiệu cho đám người Phúc Nghĩa Hưng vây lại.
Trần Trọng Anh xuất hiện dù có oai phong đến mấy, lúc này cũng không thể giữ được phong độ. Mấy chục tên đàn em của Phúc Nghĩa Hưng xông tới vây quanh, trong tay dao sáng loáng. Thuộc hạ thân cận của hắn vừa định có động tác gì đó, đã bị ít nhất hai mươi thanh dao dưa hấu kề vào cổ.
- Trọng Hữu, lão bản của ta là Thái Bình thân sĩ, ngươi xuống dưới đó nhớ muốn báo mộng dọa người thì tìm hắn, đừng tìm ta. Ta không thích mơ thấy đàn ông, còn hai cô gái xinh đẹp kia sau khi chết thì có thể đến gặp ta trong mơ.
Tống Thiên Diệu nhìn Trần Trọng Anh với vẻ mặt âm trầm nói.
Xung quanh Tề Vĩ Văn và Trần Yến Ni cũng đã có người của Phúc Nghĩa Hưng nhanh chóng vây lại. Trần Yến Ni còn định tiến lên vài bước, đột ngột ra tay khống chế Tống Thành Khê, rồi uy hiếp Tống Thiên Diệu, nhưng Tề Vĩ Văn đã kéo cô lại. Đứng sau lưng Tống Thiên Diệu là Lạn Mệnh Câu, Cao Lão Thành, Ngư Lão Minh, ba người lúc này sáu mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hai sư đồ. E rằng tay Trần Yến Ni chưa kịp chạm vào Tống Thành Khê đã bị ba người vung dao chặt xuống rồi.
- A Diệu, thả bọn họ ra, ngươi làm ăn chân chính kiểu này sao? Để người Anh giúp ngươi mượn dao giết người?
Tống Thành Khê đứng sau lưng Tống Thiên Diệu nói một câu.
Tống Thiên Diệu hơi thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với Kim Nha Lôi:
- A gia ta bảo thả bọn họ ra.
Đợi Trần Trọng Anh được thả ra, Tống Thiên Diệu nhìn về phía ông nội mình:
- A gia, ngài quyết định? Có phải là không nên quá đẫm máu, chuẩn bị ném xuống biển?
- Trần hương chủ, ngươi dẫn bọn họ đi đi.
Tống Thành Khê không để ý đến lời Tống Thiên Diệu, nói với Trần Trọng Anh đang đứng xa xa với vẻ mặt bình thản:
- Về nói với Cát sơn chủ, nói rằng ta nhớ nhầm chuyện đã hứa trên bàn rượu, Đông Lương Sơn, ta còn có một đứa cháu trai coi như thiếu sơn chủ, ta vẫn chưa bàn bạc với hắn.
Tống Thiên Diệu liếc mắt ra hiệu cho Kim Nha Lôi, một tên đàn em bên cạnh Kim Nha Lôi nhận được chỉ thị, hướng về phía xa nơi đám người Phúc Nghĩa Hưng đang đánh đập Thứ Đao Vinh bốn người, huýt một tiếng còi:
- Lão đại ra lệnh thả người!
Bốn người đã không thể đứng vững được nữa bị ném thẳng xuống chân Trần Trọng Anh. Trần Trọng Anh cũng không khách sáo, ngồi xổm xuống đỡ lấy Thứ Đao Vinh đang nửa tỉnh nửa mê, choàng áo choàng lên người đối phương, vịn lấy cánh tay hắn. Mấy thuộc hạ thân cận của hắn cũng đến đỡ ba người còn lại, đi về phía hai chiếc xe.
Đợi đưa Thứ Đao Vinh vào xe xong, Trần Trọng Anh mới miễn cưỡng cười với Tống Thành Khê:
- Tống sơn chủ, lần này là tại hạ làm không đúng đạo, phá hỏng quy củ Hồng Môn. Tại hạ về gặp sơn chủ lãnh phạt, đợi Cát sơn chủ xử phạt xong, sẽ đến tận cửa quý đường khấu đầu nhận lỗi, bất kể sống chết, xin ngài xử trí.
Nói xong, Trần Trọng Anh định lên xe rời đi, Tống Thành Khê ở phía sau nói:
- Tiện thể nói với Cát sơn chủ, mười vạn đó ta sẽ không trả lại cho hắn nữa, thay hắn lấy danh nghĩa vô danh quyên cho hương công sở Cửu Long Thành Trại xây viện dưỡng lão, ngươi thay ta nói một tiếng đa tạ với hắn.
Kim Nha Lôi cũng ở đằng xa dẫn đầu đám huynh đệ lên tiếng:
- Trần Trọng Anh, đợi qua hai ngày này, làm xong việc làm ăn của Lợi Khang, ta sẽ dẫn anh em Phúc Nghĩa Hưng đến thăm 14K các ngươi.