← Quay lại trang sách

Chương 292 Hợp tác (1)

Còn bên kia chiếc xe của Trần Trọng Anh chưa kịp rời khỏi bến cảng đã bị Lương Bái dẫn theo hơn chục tên thủ hạ chặn lại, Lương Bái cười gằn nhìn về phía xe của Trần Trọng Anh:

- Trần hương chủ, đêm qua, cũng ở đây, ngươi đã khiến ta rất mất mặt.

Trần Trọng Anh cảm thấy lòng trầm xuống, hạ cửa kính xe xuống định mở miệng nói, Lương Bội bỗng giơ súng nhắm vào đầu Trần Trọng Anh và bóp cò!

- Bùm!

Một tiếng súng vang lên, trán Trần Trọng Anh xuất hiện thêm một lỗ đạn, đầu ngả về phía sau!

Mấy tên cảnh sát mặc thường phục khác cũng đều nổ súng, không chút do dự bắn chết mấy tên thuộc hạ còn lại của Trần Trọng Anh trên xe.

Lương Bội cất súng đi, nhổ một bãi nước bọt xuống đất:

- Nếu không phải Hắc Tử Kiệt báo cho ta biết, 14K các ngươi lén kết hợp với Hòa tự đầu, chuẩn bị đánh úp Thanh bang từ phía sau, ta còn chưa dám giết ngươi. Bây giờ vừa hay đổ cái chết của ngươi lên đầu Thanh bang, mấy người đi lấy súng trên người mấy tên vệ sĩ của Lý Tài Pháp, bắn vào mấy tên này vài phát.

...

- Trương Vinh Cẩm đã điều tra ra tung tích của lão Tứ chưa? Ta giao người cho hắn để lấy lời khai, giờ lại bảo ta, người ở địa bàn của hắn bị mấy tên sái lão khác mang đi?

Chương Ngọc Giai nghiến răng nói trong phòng khách:

- Mà lại không tra được chút tin tức gì? Chẳng lẽ là người Thượng Hải định bảo vệ lão Tứ?

Chương Ngọc Kỳ đang gọi điện thoại ở góc phòng, đợi cuộc gọi kết thúc mới nhìn về phía Chương Ngọc Giai:

- Đã tra ra rồi, là người của Cục Chính trị thuộc Cảnh sát Hồng Kông mang Ngọc Lương đi.

- Cục Chính trị? Trương Vinh Cẩm là cảnh trưởng Cửu Long còn tra không ra?

Chương Ngọc Giai nói:

- Tra được hay không, tại sao mấy tên sái lão đó đột nhiên mang Ngọc Lương đi?

Chương Ngọc Kỳ lắc đầu:

- Cục Chính trị rất khó dùng tiền để thông đồng, tra không ra, chỉ có khả năng là người Anh bảo bọn họ mang Ngọc Lương đi.

- Khó lắm sao? Ta làm ăn bao lâu nay, đã thấy nhiều chuyện khó, dù khó đến đâu, chỉ cần có tiền, cũng có thể mở được một đường. Cứ cầm 10 vạn đồng đi tìm mấy tên sái lão Trung Quốc của cái gì mà Cục Chính trị đó, mua một chút tin tức về.

Chương Ngọc Giai nhìn về phía Chương Ngọc Kỳ, lên tiếng nói.

Vốn dĩ sau khi Chương Ngọc Lương được đưa đến gặp mẹ, nhà họ Chương đã giao hắn cho Trương Vinh Cẩm đưa đến cục cảnh sát. Dù sao hai ngày sau cũng cần Chương Ngọc Lương đứng ra nhận tội về việc một phần hàng hóa bị niêm phong của nhà họ Chương là thuốc hết hạn hoặc thuốc giả để đối phó với hải quan.

Vì vậy Trương Vinh Cẩm và Thái Kiến Hùng đích thân đưa Chương Ngọc Lương đến đồn cảnh sát để lấy lời khai. Bất kể hắn có nhận tội hay không, trước hết cứ chụp ảnh chân dung cho hắn, sau đó những người khác trong nhà họ Chương sẽ lên tiếng chỉ định Chương Ngọc Lương là người chịu trách nhiệm chính trong vụ việc này là được.

Nhưng đúng lúc Trương Vinh Cẩm và Thái Kiến Hùng vừa đưa Chương Ngọc Lương vào đồn cảnh sát không lâu, bốn tên cảnh sát mặc thường phục lạ mặt đã xuất hiện cùng với sự hộ tống của tên quỷ Anh cục trưởng. Tên quỷ Anh lên tiếng bảo Trương Vinh Cẩm giao Chương Ngọc Lương cho bốn tên cảnh sát mặc thường phục này.

Trương Vinh Cẩm không dám từ chối cấp trên người Anh, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu cho Thái Kiến Hùng, ý bảo bọn họ ra ngoài đồn cảnh sát để hỏi cho rõ.

Thái Kiến Hùng dẫn theo hai thuộc hạ ra khỏi đồn cảnh sát, định theo dõi xem đối phương đưa Chương Ngọc Lương đi đâu. Kết quả vừa ra khỏi cửa còn chưa kịp hành động gì, đã bị hai trong số bốn tên cảnh sát mặc thường phục dùng súng chỉ vào đầu, bảo bọn họ cút xa ra.

Thái Kiến Hùng không dám liều lĩnh tranh giành người với cảnh sát, chỉ có thể dẫn người đứng nhìn đối phương đưa Chương Ngọc Lương lên xe rời đi. Sau đó quay lại hỏi Trương Vinh Cẩm về thân phận của đối phương, Trương Vinh Cẩm cũng nói không rõ.

Mãi đến lúc nãy, Chương Ngọc Kỳ mới điều tra ra tin tức, là người của Cục Chính trị thuộc cảnh sát đã mang Chương Ngọc Lương đi.

- Trong Cục Chính trị chỉ có hơn 30 tên sái lão là người Trung Quốc, tất cả đều là những kẻ trong sạch, không muốn tham ô nhận hối lộ, có chí thoát ly khỏi việc tham ô nhũng lạm, là những cảnh sát liêm khiết. Năm 47, Trương Vinh Cẩm cũng bị cảnh sát Hồng Kông yêu cầu chuyển sang Cục Chính trị, cuối cùng hắn thà bỏ ra 20 vạn đô Hồng Kông để mua một cái không đạt tiêu chuẩn chính trị, giữ lại vị trí cảnh trưởng.

Chương Ngọc Kỳ giải thích khái niệm về Cục Chính trị thuộc cảnh sát cho Chương Ngọc Giai:

- Hơn nữa bây giờ chỉ biết Ngọc Lương bị người của Cục Chính trị mang đi có thể là do người Anh ra lệnh, hoàn toàn không thể điều tra ra tại sao người Anh lại mang hắn đi.

- Nhất định là người Thượng Hải muốn bảo vệ Ngọc Lương. Thôi, hai ngày sau nếu hắn không xuất hiện, thì để vợ hắn đứng ra nhận tội. Nhiều lắm là sau khi nhận tội thì bảo lãnh cô ta ra ngoài, không để một người phụ nữ vào nhà tù Tiểu Quả.

Chương Ngọc Giai kẹp điếu xì gà trong tay, lên tiếng nói.

Chương Ngọc Kỳ sững người:

- Khiết Anh còn không biết Ngọc Lương đã làm gì, huống chi gia đình cô ta...

- Chồng của cô ta phạm sai lầm, trách ai đây? Cô ta là vợ của Tứ đệ, đương nhiên phải gánh vác thay cho chồng của mình.

- Ngọc Lương đi, để ta nhận tội.

Chương Ngọc Kỳ dùng tay vuốt vuốt mái tóc, nhìn về phía đại ca của mình:

- Hai ngày sau, cứ nói là Chương Ngọc Kỳ ta tự ý chế biến và tích trữ thuốc hết hạn và thuốc giả.

- Ngươi không được, ngươi có làm gì sai đâu, vô cớ làm hỏng danh tiếng của mình làm gì, còn rất nhiều việc cần đến ngươi.

Chương Ngọc Giai nghe nhị đệ Chương Ngọc Kỳ tự nguyện thay Chương gia nhận tội, lắc đầu từ chối:

- Vợ chồng Tứ đệ là thích hợp nhất, đối ngoại tuyên bố, Tứ đệ đã trốn thoát, chỉ kịp bắt được vợ của hắn.