Chương 312 Chiều tà (1)
Chử Diệu Tông luôn mỉm cười nhìn hai anh em đối thoại, những lời nói có vẻ tranh cãi này, cãi không ra vấn đề lớn, ngược lại nếu Chử Hiếu Trung thực sự chịu thiệt không nói không rằng, hoặc Chử Hiếu Tín cũng rộng lượng nhường phần lớn lợi nhuận cho Chử Hiếu Trung, thì mới có thể gây ra vấn đề, không khéo hai anh em đã chuẩn bị giống như mấy anh em nhà họ Chương kia, mặt ngoài cười hì hì, sau lưng dao sắc bén.
Lúc này họ tranh luận về lợi ích của mình, chính là anh em ruột tính toán rõ ràng, sổ sách rõ ràng, lợi ích phân minh, mâu thuẫn sẽ không xảy ra, bởi vì hai công ty Lợi Khang và Lợi Hanh đều là độc lập tách biệt.
Lần này, lợi ích có được là do Lợi Khang đích thân đoạt lấy từ tay nhà họ Chương. Tuy đằng sau Lợi Khang quả thật có dựa vào thế lực của hắn và nhà họ Thái, nhưng nếu không có Tống Thiên Diệu liều mạng xông pha, e rằng đứa con trai thứ hai của hắn vẫn còn đang ăn chơi trác táng, đừng nói đến việc làm từ thiện, có khi còn phải về nhà xin tiền tiêu vặt từ hắn.
Đã là do Lợi Khang tự tay đoạt được, đương nhiên Lợi Khang mới là người có quyền phân chia. Nhà họ Thái đã chiếm 40% cổ phần của công ty Bờ Biển Châu Âu, bọn họ đã mãn nguyện rồi. Về phần nhà họ Chử, nếu tính cả 20% cổ phần công ty Bờ Biển Châu Âu của Chử Hiếu Trí, cộng thêm công ty Chúc Hưng mà Chử Hiếu Trung đã có được, thực ra cũng không ít. Dù sao nhà họ Chử không phải người ngoài như nhà họ Thái, vẫn còn một phần tình thân trong đó, không thể để Chử Hiếu Tín đem hết phú quý của mình ra tặng cho Chử Hiếu Trung.
Còn về Tống Thiên Diệu, Chử Hiếu Trung có một câu nói sai, hắn không phải thư ký của nhà họ Chử, hắn là thư ký của Chử Hiếu Tín. Nhà họ Chử là của Chử Hiếu Trung, nhưng Lợi Khang của Chử Hiếu Tín thì không phải.
Tình anh em không đứt đoạn, nhưng địa vị trong thương trường phân minh.
- A Diệu đi đâu rồi?
Chử Diệu Tông mở miệng hỏi Chử Hiếu Tín một câu.
Hắn rất tò mò, gã thanh niên đã liều mạng để cẩn thận dẫn dắt cả vụ việc này giờ đang làm gì.
- A Diệu định thuê hết ba chiếc thuyền hải sản Thái Bạch, Tô Viên, Lâm Ba, giúp ta mở đại hội tuyển phi. Hắn lại chuẩn bị đóng vai tiểu tử rải tiền để tán gái. Tên khốn đó làm thư ký cho ta bao lâu nay, tiền xài ra không biết bao nhiêu, nhưng e là ngay cả eo nữ nhân cũng chưa từng chạm vào.
Nghe cha hỏi đến Tống Thiên Diệu, Chử Hiếu Tín gãi đầu đáp.
Chử Diệu Tông vui sướng trong lòng, ha hả cười lớn:
- Tốt, ngày trước mưu tính liên hoàn, không rảnh để ý đến nữ sắc, giờ đây khúc nhạc đã tàn, màn đã hạ, đúng là nên phong lưu, cưỡi ngựa dựa cầu xiêu, lầu son gái đẹp vẫy gọi!
...
- Này, ta tổ chức ăn mừng lớn như vậy, có phải không tốt lắm không?
Chử Hiếu Tín hơi say, đẩy mấy cô gái đang quấn quýt bên cạnh ra, hỏi Tống Thiên Diệu vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh.
- Ngươi thật sự nghĩ mở đại hội tuyển phi à, lão đại?
Tống Thiên Diệu tự tay rót một ly trà để làm ướt cổ họng:
- Ngươi tưởng những thành viên hiệp hội dược nghiệp vừa rồi lần lượt đến chúc mừng ngươi là vì cái gì? Đương nhiên là vì Lợi Khang hiện giờ là lão đại ngành dược phẩm, ngươi bây giờ là lão đại phân phát cơm áo cho bọn họ. Những kẻ trước đây sống dưới trướng nhà họ Chương, nhân cơ hội này đặc biệt đến bái kiến bến tàu mới, bọn chúng không phải đến chúc mừng, mà là đến lộ mặt trước mặt ngươi, để tiện sau này tiếp tục làm ăn.
- Ta còn chẳng nhớ rõ mặt mũi mấy người đó, ngay cả mấy cô gái cũng nhìn không xuể, làm gì có mắt để nhìn bọn họ, làm sao mà làm ăn được.
Chử Hiếu Tín nấc một cái, mặt đỏ bừng vì rượu nói.
Tống Thiên Diệu mỉm cười với hắn:
- Với thân phận của ngươi bây giờ, chỉ cần để bọn họ nhớ kỹ ba chữ Chử Hiếu Tín, không cần ngươi phải cố gắng nhớ rõ bọn họ là ai. Đến chúc mừng uống một ly rượu, đã muốn lão bản ta nhớ hắn? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, tùy tiện nói vài câu nịnh bợ đã muốn được chia nhiều thuốc hot? Thật sự tưởng lão bản ta là nhà từ thiện à?
- Ta đúng là nhà từ thiện mà.
Chử Hiếu Tín nhìn về phía Tống Thiên Diệu, vừa đúng lúc tiếp lời.
Tống Thiên Diệu vỗ trán:
- Là ta nói sai rồi, nhưng nhà từ thiện cũng không làm từ thiện như vậy đâu.
- Hiệp hội dược nghiệp lớn nhỏ mấy chục người đến chúc mừng ta, không lạ, đại ca ta cũng qua uống với ta vài ly, cũng không lạ, mấy chục tên bạn nhậu quen ở hộp đêm Lệ Trì chạy đến cùng ta uống rượu, càng không lạ. Nhưng mà, tên khốn Trần A Thập kia, dẫn theo một đám thủ hạ của hắn đến, uống ba chén rượu như đưa đám rồi bỏ đi, là làm cái quái gì vậy?
Chử Hiếu Tín vươn tay ôm lấy bờ vai thơm của một cô gái xinh đẹp, hỏi Tống Thiên Diệu.
Lúc này, tầng ba của thuyền hải sản Thái Bạch, ngoài một đám yến yến oanh oanh, cùng với vài tiểu nhị chạy lo bưng bê, thêm vài tiểu đệ của Phúc Nghĩa Hưng, chỉ còn lại Chử Hiếu Tín và Tống Thiên Diệu.
Đám bạn ở chốn ăn chơi của Chử Hiếu Tín lúc này đã được Tống Thiên Diệu sắp xếp ổn thỏa xuống lầu dưới tiếp tục uống rượu vui chơi, để cho Chử Hiếu Tín vốn đã tiếp khách uống không ít được thở một chút.
- Trần A Thập hiện giờ đương nhiên muốn ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng nhớ đến những chuyện trước kia nữa.
Tống Thiên Diệu vừa ngáp vừa nói:
- Bây giờ Lợi Khang đã khác xưa, hắn đương nhiên phải đến xin lỗi, không chừng vài ngày nữa Trung thiếu cũng sẽ mở miệng khuyên ngươi, hy vọng ngươi nhìn vào việc Triều Dũng Nghĩa đã giúp sức cho nhà họ Chử nhiều năm, tiếp tục để Triều Dũng Nghĩa giúp đỡ quản lý công việc làm ăn của Lợi Khang ở bến tàu.
Chử Hiếu Tín được mỹ nhân bên cạnh hầu hạ, nếm một miếng thức ăn, hừ một tiếng khinh thường:
- Để tên khốn đó cút xa một chút.