Chương 313 Chiều tà (2)
Tống Thiên Diệu bên cạnh cười không nói gì, lão bản của mình có thể hòa giải với Chử Hiếu Trung, đó là vì rốt cuộc là người một nhà, hai anh em, nhưng Trần A Thập chỉ là một kẻ giang hồ ăn nhờ ở đậu nhà họ Chử, muốn được Chử Hiếu Tín tha thứ, thì không dễ dàng như vậy.
Cao Lão Thành lúc này bước lên cầu thang, hơi cúi người với Chử Hiếu Tín rồi nhìn về phía Tống Thiên Diệu:
- Tống thư ký, Thập ca của Triều Dũng Nghĩa, Câu ca và những người khác, ta đã đích thân tiễn họ rời thuyền, Thập ca nhìn có vẻ tươi cười, không hề có vẻ không vui.
- Hắn dám sao? Đồ khốn!
Nghe Cao Lão Thành nói, Tống Thiên Diệu chưa kịp mở miệng, Chử Hiếu Tín đã chửi một câu.
Tống Thiên Diệu vẫy tay với Cao Lão Thành, bảo hắn đứng sang một bên, rồi nói với Chử Hiếu Tín:
- Này, bây giờ ngươi là Thái Bình thân sĩ, lão đại, cần gì mở miệng là chửi thề?
Nói xong, Tống Thiên Diệu lại không nhịn được ngáp một cái.
Lúc này các thành viên hiệp hội dược nghiệp đều đã gặp Chử Hiếu Tín, Tống Thiên Diệu cũng tạm thời không có việc gì khác cần động não suy tính, cơn buồn ngủ đã không kiềm chế được, sau khi tiễn những thành viên hiệp hội dược nghiệp đi, ngồi cùng Chử Hiếu Tín ở đây chưa đầy mười phút, đã liên tiếp ngáp ba bốn cái.
Chử Hiếu Tín ra hiệu cho bốn năm mỹ nhân được chọn lựa kỹ càng đang vây quanh tránh ra một chút, bản thân dịch ghế lại gần Tống Thiên Diệu, một tay ôm vai Tống Thiên Diệu, tay kia chỉ vào chiếc ghim JP cài trên áo vest của mình, mở miệng nói:
- A Diệu, ta có được ngày hôm nay, đa phần nhờ ngươi, ngươi là phúc tinh của ta, ta không giống những lão bản khác, ta tự biết chuyện của mình, nếu không có ngươi, ta chỉ là một kẻ bị đại ca cười là vô dụng...
- Ngươi uống nhiều quá rồi, lão bản.
Tống Thiên Diệu vỗ vỗ lưng Chử Hiếu Tín, ngắt lời Chử Hiếu Tín đang bộc lộ chân tình:
- Nếu ngươi không tin ta, ta cũng chẳng làm được việc gì, ngươi có câu nói hay lắm, làm người, quan trọng nhất là chữ tín.
Vừa nói, Tống Thiên Diệu vừa nhẹ nhàng gỡ tay Chử Hiếu Tín ra khỏi vai mình:
- Còn nữa, mẹ già của ta hiện giờ vẫn nghi ngờ ta ngủ với đàn ông, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng uống say rượu bị ta thừa cơ hội mà đắc thủ...
- Phụt... khụ khụ…
Chữ Hiếu Tín bị sặc trong miệng, lập tức mấy cô gái xinh đẹp xúm lại, người đấm lưng, người rót trà, người đưa khăn, sau khi cơn khó chịu ban đầu qua đi, Chử Hiếu Tín nhìn Tống Thiên Diệu cười nói:
- Ngươi khi nào ngủ với đàn ông? Tán gái không được cũng đừng tàn nhẫn với bản thân như vậy chứ? Này, hôm nay có nhiều em xinh đẹp thế này, ngươi thích chọn mấy em thì chọn, chỉ cần ngươi đủ lợi hại, dẫn hết đi mở phòng cũng được, còn không cần ngươi tự bỏ tiền, ta trả giúp ngươi, khỏi phải đi ngủ với đàn ông. Người khác nói kiểu này, ta rất khó tưởng tượng, nhưng là ngươi thì, thật sự có khả năng, ngay cả một cô gái cũng không tán được.
- Ta tán không được sao?
Tống Thiên Diệu làm động tác như sắp đứng dậy sờ ví tiền của mình.
Thấy Tống Thiên Diệu có động tác lấy ví tiền, Chử nhị thiếu sợ quá vội vàng ấn Tống Thiên Diệu ngồi xuống ghế:
- Đồ khốn, ta nhận sai được chưa? Bây giờ ngươi đừng động một tí là lấy ví tiền ra dọa người, hôm nay có nhiều cô gái đẹp, ta sợ ngươi không kiềm chế được mình, vạn nhất lại muốn hào phóng thưởng mỗi cô gái đẹp một thỏi vàng, không khéo tiền Lợi Khang kiếm được cũng không đủ giúp ngươi trả tiền thưởng cho các cô gái đẹp.
Tống Thiên Diệu cũng chỉ cố ý góp vui mà thôi. Cả vụ ồn ào đã kết thúc, nhìn nhà họ Chương thất bại bỏ chạy, cảm giác đầu tiên hiện lên trong lòng hắn là mệt mỏi. Nếu không phải muốn tận dụng cơ hội Chử Hiếu Tín được bầu làm Thái Bình Thân Sĩ để tạo cơ hội cho những thành viên Hiệp hội Dược nghiệp đến bái kiến đại ca mới, đồng thời để Chử Hiếu Tín hiện đang nắm quyền Công ty Bờ Biển Châu Âu lên tiếng ổn định lòng người, thì Tống Thiên Diệu đã về khách sạn Doris thuê phòng hạng sang ngủ một giấc ngay rồi, đâu còn tâm trạng đi tán gái nữa.
- Nhắc mới nhớ, lần trước ngươi đã thưởng cho một cô gái xinh đẹp thỏi vàng ở Thái Bạch phải không?
So với Tống Thiên Diệu đang buồn ngủ díp mắt, Chử Hiếu Tín tuy đã uống không ít rượu nhưng lúc này lại càng thêm phấn chấn.
Hiện giờ hắn đã là Thái Bình Thân Sĩ, là nhà từ thiện, lại tiếp quản Công ty Bờ Biển Châu Âu, lúc này rượu ngon vào miệng, mỹ nhân trong lòng, rõ ràng là tấm gương để đám công tử phá gia chi tử ở tầng dưới noi theo, đỉnh cao của cuộc đời.
Nhắc đến thỏi vàng, Chử Hiếu Tín chợt nhớ ra, dường như khi đó vị thư ký phung phí tiền như rác này của mình cũng đã thưởng thỏi vàng cho một cô gái xinh đẹp nào đó ở Thái Bạch.
- Cô gái nào đã được Thiên Diệu bên cạnh ta thưởng thỏi vàng ngày đó?
Chử Hiếu Tín hỏi mấy cô gái bên cạnh.
Mấy cô gái hầu rượu đều nhìn nhau ngơ ngác, trong đó có một cô gái vẫn còn ấn tượng về chuyện này, mơ hồ nhớ rằng có một chị em cùng nhóm với họ đã góp tiền đổi lấy thỏi vàng từ tay khách. Lúc này cô ta một lòng muốn hiến thân trước mặt Chử Hiếu Tín, nên cố gắng suy nghĩ một lúc, đột nhiên vỗ tay nói:
- Nhớ ra rồi, là Vãn Tình!
Mắt Tống Thiên Diệu sáng lên, Vãn Tình, cái tên này của người phụ nữ hơi phóng túng, nhưng so với mấy cái tên lặp lại âm của các cô gái trên bàn thì đã tốt hơn nhiều.
Nói ra thật xấu hổ, Tống Thiên Diệu đã thưởng cho cô ta không ít, gặp hai lần, nhưng vẫn không biết tên cô ta. Giờ đây khi cái tên này được nhắc đến, trong đầu hắn lập tức hiện lên hình ảnh người phụ nữ chân dài quyến rũ nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn tỳ bà.
Đôi mắt tinh quái của Chử Hiếu Tín vốn đã dõi theo phản ứng của Tống Thiên Diệu, thấy mắt Tống Thiên Diệu sáng lên, lập tức đắc ý khoe khoang với Tống Thiên Diệu:
- Thỏi vàng cũng không lấy được phải không, xem lão đại ta lần này giúp ngươi, tối nay khi hành sự với mỹ nhân, nhớ nói lời cảm ơn ta đấy!