Chương 353 Đóng cửa không tiếp (1)
Hôm nay chính là ngày đầu tiên hắn để sư gia Huy đi thử trao đổi với doanh trại. Tống Thiên Diệu đã cân nhắc rất nhiều chi tiết có thể xuất hiện, những phép tắc cần có, những cụm từ tiếng Anh đơn giản, thậm chí cả những người trong hội đoàn chuyên thu phí bảo kê của nông dân trồng rau gần doanh trại, Tống Thiên Diệu đều bảo Cao Lão Thành đặc biệt đi chào hỏi, không cho phép bọn chúng gây khó dễ cho sư gia Huy.
Kết quả Tống Thiên Diệu vốn tưởng đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được ngày đầu tiên trao đổi, tên đồ khốn sư gia Huy này lại ôm mắt bị đánh sưng tím chạy đến gặp mình, nói với Tống Thiên Diệu, hắn không bị người giang hồ đánh, mà là cãi nhau và nhổ nước bọt qua lại với mấy bà già ở thôn quê, rượu thuốc kiếm được cũng không bị người giang hồ thu phí bảo kê cướp đi, mà là bị một đám bà già cướp mất.
Tống Thiên Diệu nghe xong lời của sư gia Huy, dùng sức xoa xoa mặt mình. Dưới hai bàn tay che đậy, sư gia Huy và Mạnh Uyển Thanh đều không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tống Thiên Diệu, chỉ có thể nghe thấy giọng Tống Thiên Diệu to nhưng rõ ràng bị tức đến giọng yếu ớt mà kêu lên:
- Đồ khốn kiếp! Ta có thể tính toán chính xác kế sách của bốn người nhà họ Chương, ta có thể đoán được Kim Nha Lôi tọa quán Phúc Nghĩa Hưng đang nghĩ cái quỷ gì! Chỉ có điều ta không thể ngờ được một tên khốn như ngươi đi giao rau mà cũng có thể bị mấy bà già ở quê hạ gục! Ngươi đến hỏi ta, chính là trách ta không nghĩ ra mấy bà già còn lợi hại hơn ngươi? Trách ta ngu ngốc chứ gì! Hắc Tâm Hoa chết sớm như vậy, phần lớn là chết dưới sự ám sát từ từ của ngươi! Ta thật sự không thể đoán được ngươi, đồ khốn! Cút xa ra!
Sư gia Huy bị Tống Thiên Diệu mắng đến im thin thít, nhưng vẫn kiên quyết đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không chịu cút đi theo lệnh. Đợi Tống Thiên Diệu mắng xong, hắn cẩn thận mở miệng:
- Tống thư ký, hay là để cái tên mà ta cứu được đó cùng đi giao rau với ta? Hắn đã khỏe hơn nhiều rồi, lại cũng không có việc gì làm, tuy hơi què chân nhưng luôn khoác lác rằng mình rất giỏi đánh nhau, bề ngoài cũng rất dọa người. Để hắn cùng đi giao rau với ta, đảm bảo sẽ không bị mấy bà già cướp mất nữa.
- Không thành vấn đề, ngươi muốn ai đi cùng cũng được, bây giờ mau cút xa ta ra một chút, nhanh lên, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Tống Thiên Diệu chỉ tay về phía cầu thang sau lưng sư gia Huy, giọng yếu ớt vẻ mặt vô cảm nói.
Sư gia Huy được Tống Thiên Diệu đồng ý xong, quay người chạy xuống lầu, vừa mới đi qua khúc quanh cầu thang, trên mặt đã cười tươi như hoa, tay nắm chặt, miệng lẩm bẩm:
- Long què chân khốn kiếp, cả ngày què chân đi bắt lươn, về thì quẩn quanh bên cạnh Phấn tỷ nịnh bợ! Lần này kêu Tống thư ký điều ngươi đến đi giao rau với ta! Ngay cả Tống thư ký cũng không đoán được ta đang nghĩ quỷ gì, ta rất lợi hại đó, ta trói ngươi bên cạnh ta, từng phút từng giây sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi!
Ai bảo tiểu nhân vật không có trí tuệ lớn?
...
- Long què! Long què! Dậy đi!
Trời còn chưa sáng hẳn, sư gia Huy đã đứng ngoài cửa tiệm tạp hóa Ngô ký dùng sức gõ cửa.
Lúc đầu khẳng khái muốn đánh ra một mảnh thiên hạ ở Hồng Kông, tự xưng là Cửu Văn Long, gã trai quê ở Quế Bình Đặng Chí Long, cho đến khi sư gia Huy gõ hơn ba mươi giây, mới chống nạng mở cửa tiệm, mắt nhắm mắt mở chào sư gia Huy:
- Chào buổi sáng Huy ca, còn nữa, gọi ta là A Long cũng được, Cửu Văn Long cũng được, Long đệ cũng được, xin đừng gọi ta là què được không? Ta khỏi thương thì sẽ không què nữa, ồ, quầng mắt ngươi bị ai đánh thảm thế?
Cửu Văn Long đêm đó bị Hãn Cân Thanh, tay Song Hoa Hồng Côn vừa lộ mặt ở bến tàu Tây Cống của Hòa Thuận ra tay vài chiêu, đã bị roi sắt đánh trúng vai và mắt cá chân, ngực lại bị đá mạnh một cú, ngã xuống đất rên rỉ kêu thảm thiết.
Những thành viên 14K đó đều không ai có thể rảnh tay cứu hắn, may mà hắn luyện võ nhiều năm, thân thể cường tráng, miễn cưỡng bò ra khỏi vòng chiến trốn vào một góc bến tàu, kết quả cảnh sát dẫn người đến bến tàu giải tán, thành viên hai phe hội xã hội đều tự tản ra bỏ chạy, những người bị thương nặng nằm trên đất, rất nhanh đã có cảnh sát liên lạc với bệnh viện hoặc đơn giản là các tự đầu tự phái người đến đưa đi chữa trị, chỉ có tên ngốc không hiểu quy tắc, thoát khỏi vòng chiến bò đến một góc không người phát hiện là Cửu Văn Long, không ai phát hiện, đợi khi người bị thương được đưa đi hết, một cảnh sát mặc thường phục dẫn theo hai cảnh sát mặc quân phục cuối cùng tìm kiếm mới phát hiện ra Cửu Văn Long ở sau một cột dây gần cầu cảng.
- Này, ngươi thuộc tự đầu nào?
Cảnh sát mặc thường phục ngồi xuống quan sát vết thương của Cửu Văn Long, vỗ vỗ má Cửu Văn Long đã thở thoi thóp, hỏi.
Cửu Văn Long bị thương rất nặng, nhưng khí thế không yếu, nhìn chằm chằm vào cảnh sát đang hỏi chuyện mở miệng nói:
- Ta là Cửu Văn Long của 14K.
- 14K? Đồ khốn kiếp. Ta là người Quảng Đông, với 14K là kẻ thù không đội trời chung, tính là ngươi vận xui, kiếp sau đầu thai tốt hơn nhé! Các huynh đệ, giúp một tay ném hắn xuống biển, cũng khỏi phải cõng tên này đến bệnh viện.
Nghe Cửu Văn Long tự báo là người của 14K, cảnh sát mặc thường phục cười lạnh đứng dậy, ra lệnh cho hai cảnh sát mặc quân phục đằng sau.
Hai gã quân trang nâng Cửu Văn Long đang không còn sức chống cự lên cầu tàu, rồi dứt khoát ném hắn xuống biển, thậm chí còn lười không buộc thêm đá vào thắt lưng hắn.
Trong mắt bọn chúng, tên này có vẻ bị gãy xương vai, lưng trúng dao, chân lại bị đứt, ném xuống biển dù không buộc đá chắc chắn cũng sẽ chết.