Chương 354 Đóng cửa không tiếp (2)
Thật trùng hợp Cửu Văn Long lại gặp may, không biết từ đâu sóng biển cuốn tới một mảnh ván thuyền nhỏ, vừa vặn bị hắn bám được bằng một tay. Tuy không thể bơi vào bờ, nhưng cũng không đến nỗi chết đuối khi trôi nổi trên mặt biển. Dựa vào thân thể rèn luyện qua nhiều năm luyện võ và khí phách không chịu đầu hàng số mệnh trong lồng ngực, Cửu Văn Long đã cố gắng bám vào mảnh ván trôi nổi trên biển suốt nửa đêm bằng một tay, cho đến khi được sư gia Huy và mẹ con Phấn tỷ phát hiện cứu lên vào sáng sớm khi họ chuyển nhà qua biển.
Khi không ai cứu, Cửu Văn Long còn có thể gắng sức nổi trên mặt nước suốt nửa đêm để giành giật sự sống. Nhưng khi được cứu và đưa đến y quán, hắn bắt đầu liên tục sốt cao bất tỉnh. Nếu không phải mẹ con Phấn tỷ có tiền an cư mà Tống thư ký gửi đến, mua được hai ống penicillin giá cao trên chợ đen để giúp Cửu Văn Long hạ sốt, e rằng cơn sốt cao cũng có thể khiến hắn trở nên ngớ ngẩn.
Cửu Văn Long được cứu sống, được thầy thuốc ở y quán nắn xương và băng bó. Vai hắn bị nứt xương nghiêm trọng, xương ngực bị nứt nhẹ, vết dao ở lưng đều là những vết thương nhỏ đối với thầy thuốc nắn xương. Chỉ có mắt cá chân phải bị Hãn Cân Thanh dùng roi sắt đánh rất nặng, xương gần như bị vỡ nát, dù thầy thuốc nắn xương đã giúp hắn nắn lại và đặt nẹp, cũng không dám đảm bảo xương có thể mọc lại khớp chặt như ban đầu.
Cửu Văn Long tất nhiên cảm kích sư gia Huy và mẹ con Phấn tỷ đã cứu mình và cho mình một bữa cơm. Sau khi vết thương ở vai và lưng đã khá hơn, đúng lúc Phấn tỷ mở tiệm tạp hóa Ngô Ký, Cửu Văn Long tự nguyện giúp Phấn tỷ trông coi cửa hàng vào ban đêm. Dù sao khu vực Cửu Long Long Xà hỗn tạp, tiệm tạp hóa ban đêm rất dễ có trộm đến, hắn ở trong tiệm ngủ dưới đất, dù chỉ có một tay một chân cũng có thể đối phó với bọn trộm vặt thông thường, để Phấn tỷ lên lầu ở cùng con gái là Ngô Tú Nhi, giao an ninh ban đêm của tiệm tạp hóa cho hắn.
Hắn là một thân một mình, lại không có nơi nào để đi, bị thương lâu như vậy, 14K cũng không có ai tìm hắn, ý định quay lại 14K cũng đã phai nhạt, chỉ nghĩ đến khi vết thương lành hẳn sẽ báo đáp sư gia Huy và mẹ con Phấn tỷ, rồi đi tìm tên khốn Hãn Cân Thanh báo thù, sau đó đến 14K đánh cho những tên khốn không tìm mình, thấy chết không cứu và bọn cảnh sát ném mình xuống biển một trận thật đau.
Phấn tỷ thấy hắn đáng thương, cũng không có chỗ ở, bèn đặt một chiếc giường đơn ở phòng sau tiệm tạp hóa, coi như thu nhận Cửu Văn Long ở lại cửa hàng vào ban đêm.
Cũng chính từ khi Cửu Văn Long bắt đầu ở trong cửa hàng, khiến sư gia Huy cực kỳ khó chịu với tên khốn này.
- Tống thư ký nói rồi, ngươi đã bình phục được một nửa, bắt đầu từ sáng nay, đi với ta đi mua rau rồi qua biển giao cho doanh trại Cảng Đảo!
Sư gia Huy thấy Cửu Văn Long ngáp dài mở cửa, liền bước nhanh vào tiệm tạp hóa trước, trước tiên cẩn thận kiểm tra khóa cửa gỗ dẫn lên lầu hai, thấy ổ khóa vẫn còn nguyên vẹn mới yên tâm quay đầu lại, giả vờ như đang ngắm nghía hàng hóa trong cửa hàng rồi lên tiếng nói.
Cửu Văn Long cúi đầu nhìn chân mình vẫn còn phải chống nạng, hắn đã nghe ba chữ Tống thư ký đến mức gần như chai sạn cả tai, bất kể là Phấn tỷ hay Ngô Tú Nhi còn nhỏ tuổi, hoặc sư gia Huy trước mặt, mở miệng ra là nói Tống thư ký nói thế này thế nọ, hắn chỉ tò mò Tống thư ký chưa từng gặp mình, làm sao biết được chân mình đã khỏi được một nửa, rõ ràng bàn chân này hiện giờ chỉ có thể chạm nhẹ xuống đất, rời khỏi nạng thậm chí không thể đi nhanh hơn một chút:
- Tống thư ký? Hắn chưa từng gặp ta, sao biết được ta đã bình phục được một nửa?
Sư gia Huy sững người một chút, đương nhiên Tống Thiên Diệu không biết, là hắn tự nói với Tống Thiên Diệu như vậy, nhưng lúc này sư gia Huy cứng miệng nói:
- Đương nhiên ta có nhắc đến thân thể ngươi khỏe như trâu, nên Tống thư ký đoán ngươi có thể đã khỏi được một nửa rồi.
- Cũng được, ta sẽ đi với Diệu ca, nhưng bây giờ ta không thể bốc dỡ hàng hóa được, chân không có sức. Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ai đánh ngươi, để ta báo thù giúp ngươi.
Cửu Văn Long hoàn toàn không để tâm đến việc gần đây Sư Gia Diệu thường cố ý tìm lỗi trong lời nói của mình. Trong mắt hắn, Sư Gia Diệu đã cứu mạng hắn một lần, là ân nhân cứu mạng của hắn. Không chỉ nói vài câu châm chọc, mà cho dù có mắng hắn vài câu cũng không sao cả. Hơn nữa, Sư Gia Diệu chỉ nói vài câu châm chọc vô nghĩa, khi cần chăm sóc hắn như lấy nước, thay quần áo, thay thuốc, tất cả đều không hề phàn nàn, thậm chí mỗi ngày còn mua thêm thịt rau cải thiện bữa ăn cho hắn.
Nghe thấy Cửu Văn Long không từ chối, Sư Gia Diệu hài lòng gật đầu:
- Không cần ngươi bốc dỡ đâu, nông dân sẽ tự chở rau lên xe. Ngươi chỉ cần ngồi trên xe tải, nếu thấy có bà già nông thôn nào cãi nhau với ta, con trai hoặc cháu trai của họ muốn đánh ta, ngươi phụ trách ra mặt dọa họ.
- Không phải chứ, ngay cả bà già nông thôn ngươi cũng... Bây giờ bán rau ở Hồng Kông cũng phải đánh nhau sao?
Cửu Văn Long lấy tay chùi ghèn ở khóe mắt, định nói Sư Gia Diệu ngay cả với bà già nông thôn cũng cãi nhau, nhưng nói được một nửa thì dừng lại:
- Được rồi, Diệu ca. Nhưng là người luyện võ, ta không đánh người già như bà già đâu, chỉ khi nào có đàn ông ra tay với ngươi thì ta mới giúp.
- Đi thôi, ra ngoài lên xe.
Sư Gia Diệu gọi Cửu Văn Long đi ra ngoài.
Cửu Văn Long không vội ra cửa, mà trước tiên đi đến cửa cầu thang lên tầng hai trong cửa hàng, gọi lên tầng hai:
- Phấn tỷ, Diệu ca bảo ta giúp đi giao rau, đợi ta về sẽ giúp tỷ và Tú Nhi đi câu lươn...