Chương 355 Đóng cửa không tiếp (3)
Bộp!
Nghe thấy Cửu Văn Long còn cố ý chạy đến cầu thang thông báo cho mẹ con Phấn tỷ, Sư Gia Diệu bay một cú đá vào mông Cửu Văn Long:
- Đi thôi! Đồ khốn! Câu lươn câu lươn! Phấn tỷ không biết tự mua à? Ngươi câu một cân lươn, trưa ăn nửa nồi cơm, một người ăn bằng năm người! Cứ thế này, núi vàng cũng bị ngươi ăn sập!
Cửu Văn Long xoa xoa mông, cười không để ý, đi theo Sư Gia Diệu ra ngoài cửa hàng, miệng vẫn nói:
- Chính vì ăn nhiều mới muốn đi câu lươn mà. Nói đến ăn, Diệu ca, lúc giao rau có gì ăn sáng không?
- Ăn cứt đi! Đúng là tên tham ăn!
...
Tống Thiên Diệu tỉnh dậy chưa kịp mở mắt, cánh tay đã vô thức muốn ôm lấy Mạnh Uyển Thanh đang ngủ bên cạnh mình đêm qua, kết quả lại ôm trượt. Mở mắt ra mới phát hiện bên cạnh trống không, Tống Thiên Diệu ngồi dậy trên giường, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, trời đã sáng tỏ, lại nhìn đồng hồ báo thức bên giường, mới 7 giờ 20 phút.
Mũi ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng, Tống Thiên Diệu đứng dậy xuống giường, mặc bộ đồ ngủ được xếp gọn bên giường đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Mạnh Uyển Thanh ăn mặc chỉnh tề đang bận rộn trong bếp một cách nhanh nhẹn. Tống Thiên Diệu vừa ngáp vừa đi đến cửa bếp, phát hiện bữa sáng Mạnh Uyển Thanh chuẩn bị rất phong phú, một nồi cháo nhỏ đang nấu trên bếp gas, bên cạnh còn có một xửng hấp đang hấp trên bếp, còn lúc này Mạnh Uyển Thanh đang đeo tạp dề hoa nhỏ nền xanh gói hoành thánh trên thớt.
- Xem ra tối qua ngươi van xin ta là nói dối, nếu không sao có sức lực dậy sớm thế này đi mua thức ăn? Có mệt không?
Tống Thiên Diệu đi đến bên vòi nước rửa tay, lên tiếng hỏi.
Mạnh Uyển Thanh quay đầu nhìn về phía Tống Thiên Diệu, thấy đối phương đang cười nhìn mình, khi cô quay đầu nhìn hắn, Tống Thiên Diệu còn cố ý nháy mắt, nhấn mạnh hai chữ “van xin” tối qua. Mạnh Uyển Thanh quay người lại tiếp tục gói hoành thánh, miệng nói:
- Rửa mặt xong quay lại, bữa sáng sẽ xong.
Tống Thiên Diệu lau khô tay, xắn tay áo lên, đi đến bên cạnh Mạnh Uyển Thanh đứng song song, cầm một miếng vỏ hoành thánh trên thớt, cho nhân vào, động tác thành thục gói một viên hoành thánh đặt lên thớt:
- Hình dáng cũng không tệ nhỉ? Ta đâu phải công tử nhà giàu, lúc còn sống ở khu nhà gỗ, cha mẹ ra ngoài làm việc, ba bữa một ngày trong nhà đều do ta phụ trách nấu, đương nhiên ta cũng biết làm bữa sáng.
- Khi ta ở bên ngươi, ngươi không cần phải làm việc này.
Mạnh Uyển Thanh đứng bên cạnh nhìn bánh bao sủi cảo Tống Thiên Diệu bày ra trước mắt, mỉm cười nói:
- Những việc này nên để phụ nữ làm.
- Hai người cùng làm bữa sáng, cùng ăn bữa sáng không phải tốt hơn sao?
Tống Thiên Diệu hỏi:
- Sao lại làm nhiều đồ ăn sáng thế này?
Mạnh Uyển Thanh hơi nghiêng người về phía Tống Thiên Diệu, nhẹ nhàng dựa vào hắn, đây gần như là động tác thể hiện sự thân mật hiếm hoi của cô. Nhìn Tống Thiên Diệu cùng mình làm bữa sáng, ánh mắt cô ánh lên sự vui sướng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút vui vẻ:
- Những thứ này là để dành cho ngươi khi đọc sách đến khuya, đói bụng thì nấu lên ăn đêm. Lát nữa ta sẽ đặt những thứ này ở chỗ cửa sổ thông gió, nếu không sáng mai sẽ hỏng mất. Nước dùng cho bánh bao sủi cảo ta cũng đã chuẩn bị sẵn, khi nấu nhớ cho vào nhé.
Sau khi hai người gói xong số bánh bao sủi cảo còn lại, mới cùng ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu thưởng thức cháo cá gà và bánh bao xá xíu mật ong mà Mạnh Uyển Thanh đã dậy sớm ra chợ mua nguyên liệu về nấu.
Chuyện Mạnh Uyển Thanh có tài nấu nướng, Tống Thiên Diệu đã biết từ lâu, nếu không thì lúc trước khi dỗ dành cô đến khách sạn, hắn đâu có nói chuyện nấu ăn với cô. Trước đây Tống Thiên Diệu vẫn khá tự tin về tài nấu nướng của mình, nhưng sau khi nếm thử bữa sáng của Mạnh Uyển Thanh, hắn cảm thấy câu nói lúc nãy của cô rất đúng, việc nấu ăn quả thật nên để phụ nữ làm.
Tiễn Mạnh Uyển Thanh - người kiên quyết bắt mình làm hòa thượng đọc sách, năm ngày mới đến thăm một lần - lên tàu điện rời đi, Tống Thiên Diệu mới một mình đi đến thư viện Đại học Hồng Kông. Trước đó khi hắn chuẩn bị tìm chỗ đọc sách bồi dưỡng kiến thức, đã cố ý hỏi Chử Hiếu Trung, người tốt nghiệp Đại học Hồng Kông, trong lúc trò chuyện. Chử Hiếu Trung nói với hắn thư viện Đại học Hồng Kông mở cửa đón khách, ngay cả người không phải sinh viên Đại học Hồng Kông cũng có thể vào đọc sách.
Nhưng khi Tống Thiên Diệu bước vào cánh cửa của thư viện được cho là có hơn 300.000 cuốn sách này, chưa kịp cảm thán về việc làm tốt đẹp của Đại học Hồng Kông mở cửa thư viện phổ cập văn hóa cho xã hội, đã bị một thanh niên vừa đeo xong thẻ nhân viên ngăn lại một cách thân thiện:
- Bạn học, thẻ sinh viên của ngươi đâu? Muốn mượn sách cần phải cầm thẻ đến quầy dịch vụ đăng ký trước.
- Nơi này không phải mở cửa đón khách sao?
Tống Thiên Diệu nhíu mày:
- Ta không phải sinh viên Đại học Hồng Kông.
- Thư viện Đại học Hồng Kông không mở cửa cho người ngoài trường, lối ra ở phía sau ngươi.
Sau khi nghe Tống Thiên Diệu nói không phải sinh viên Đại học Hồng Kông, vẻ thân thiện trên mặt thanh niên lập tức biến mất, hắn giơ tay chỉ về phía cánh cửa sau lưng Tống Thiên Diệu, lịch sự nhưng lạnh nhạt nói.
- Bạn ta nói, thư viện Đại học Hồng Kông mở cửa đón khách.
Tống Thiên Diệu tiếp tục hỏi.