← Quay lại trang sách

Chương 361 Ta là một ông chủ? (1)

Sư gia Huy và Cửu Văn Long mỗi ngày thuê một chiếc xe tải nhỏ đi thu mua rau từ vùng nông thôn Cửu Long Tân Giới, sau đó đi thuyền qua biển đến doanh trại quân đội ở Hồng Kông để trao đổi hàng hóa.

Tuy Sư gia Huy thường bị Tống Thiên Diệu mắng là không biết nhìn mặt người, nhưng hắn có một ưu điểm là thật thà nghe lời. Tống Thiên Diệu bảo hắn đừng như những nông dân khác coi quân Anh là kẻ ngốc mà kiếm lời vô tội vạ, hắn liền kiên quyết không kiếm lời.

Trước đây chỉ đảm bảo có chút lãi sau khi trừ tiền thuê xe tải và đi thuyền qua biển mỗi ngày, thậm chí đôi khi còn phải bù lỗ tiền xăng vì giá rau đột nhiên tăng. Từ khi Cửu Văn Long lành vết thương ở chân, họ thậm chí không thuê xe tải nữa, thay vì mỗi ngày dùng xe tải chở rau đến doanh trại ở Hồng Kông một lần, giờ hai người mỗi người một đòn gánh, buổi sáng một chuyến, buổi chiều một chuyến, tự gánh rau đi thuyền nhỏ và xe điện đến doanh trại.

Nói đến đánh nhau, mười Sư gia Huy có lẽ cũng đánh không lại Cửu Văn Long, nhưng nói đến gánh nặng đi bộ, Cửu Văn Long luyện võ nhiều năm thực sự không phải đối thủ của Sư gia Huy - người từng làm tuần thành mã, dựa vào đôi chân để vượt núi băng rừng.

Hơn nữa sau khi chân hắn lành, vẫn còn để lại chút tàn tật, đi chậm trông như người bình thường, nhưng khi chạy hoặc đi nhanh sẽ hơi khập khiễng.

- Huy ca, Tống thư ký đã bảo ngươi thuê xe tải, sao ngươi lại khổ công gánh đòn? Sao không tiếp tục thuê xe tải?

Cửu Văn Long sau khi lên thuyền qua biển, đặt đòn gánh xuống duỗi lưng, đi đến bên thuyền hóng gió, lau mồ hôi nói với Sư gia Huy bên cạnh cũng đang dùng khăn lau mồ hôi.

Sư gia Huy lau xong mồ hôi mới trừng mắt nhìn Cửu Văn Long, Cửu Văn Long không hiểu cúi đầu nhìn áo mình, không thấy vấn đề gì, hỏi:

- Sao vậy? Ta đã rửa mặt sáng nay mà?

- Tên khốn nhà ngươi, một ngày ba bữa ăn nhiều thế? Ta không tiết kiệm chút thì tiệm của Phấn tỷ sẽ bị ngươi ăn sập mất! Tống thư ký bỏ tiền ra là để kiếm lời, không phải để ta phung phí mỗi ngày, có thể tiết kiệm thì đương nhiên phải tiết kiệm chút.

Sư gia Huy càng nói càng tức, giơ tay đập vào đầu Cửu Văn Long:

- Ta không tiết kiệm tiền xe, tên khốn ngươi mỗi ngày kêu ca đồ ăn không có chất, lấy đâu ra đùi gà hay giò heo cho ngươi ăn!

Từ khi Cửu Văn Long đi theo mình bắt đầu giúp giao rau, Sư gia Huy không còn thù ghét gã thanh niên này mãnh liệt như trước, nhưng vẫn nhìn gã không ưa, bởi vì có lần hắn đi xử lý thuốc lá rượu về muộn, cũng muốn tạm ở lại cửa hàng tạp hóa một đêm, kết quả tên khốn này lại nói trước mặt Phấn tỷ là để mình đi ngủ ở phòng trống tầng hai! Cũng không biết tên khốn này có cố ý nói vậy không, khiến mình chỉ có thể liên tục lắc đầu từ chối trước mặt Phấn tỷ.

Ngoài hai khuyết điểm là không biết cách quan sát sắc thái và ăn khỏe, phần lớn thời gian còn lại, sư gia Huy đều cảm thấy gã này là một đệ tử đạt tiêu chuẩn của mình, chịu khó, có sức lực và đủ ngoan ngoãn.

Thấy lúc này Cửu Văn Long móc từ trong túi ra nửa hộp thuốc lá, trước tiên đưa cho mình một điếu, sư gia Huy thậm chí còn cảm thấy khuyết điểm không biết quan sát sắc thái kia, Cửu Văn Long cũng đã có sự cải thiện.

- Huy ca, qua hai ngày nữa ta sẽ đi báo thù, sợ không giúp được ngươi, chi bằng sau này huynh vẫn như trước kia, thuê xe tải chở rau là tốt nhất.

Cửu Văn Long sau khi giúp sư gia Huy châm thuốc, lại tự mình châm một điếu, nhả một vòng khói, hai tay tựa vào lan can phà, nhìn ra làn nước biển màu xám xanh bên ngoài con tàu nhỏ và nói.

Sư gia Huy nhìn về phía Cửu Văn Long, trước đây hắn đã hỏi về lai lịch của Cửu Văn Long, cũng biết tại sao đối phương bị thương, nhưng Cửu Văn Long chưa từng nhắc đến việc muốn đi báo thù, sư gia Huy vẫn luôn cảm thấy, gã thanh niên này chân đã bị què, hẳn là đã tuyệt vọng không còn ý định báo thù nữa, không ngờ lúc này lại nhắc đến:

- Báo thù? Ngươi đầu óc hỏng rồi sao, đồ khốn! Ta đã cố ý hỏi thăm người khác, Song Hoa Hồng Côn của Hòa tự đầu, ngươi biết Song Hoa Hồng Côn là gì không? Huy ca ta đây giỏi đánh nhau như vậy, lúc đầu cũng chỉ là tứ cửu của Phúc Nghĩa Hưng! Ngươi đi tìm hắn báo thù, có phải muốn chân còn lại cũng què luôn không?!

- Cái quỷ gì Song Hoa Hồng Côn ta không hiểu, hắn cũng giống ta đều là một người hai tay, chẳng lẽ ba đầu sáu tay? Ta mới không sợ.

Cửu Văn Long gãi gãi mái tóc đã để dài nửa chừng vì mấy tháng chưa cắt, giọng điệu khẳng định nói:

- Lần trước là vì người của hắn đông, nếu một đối một, ta sẽ không thua.

Sư gia Huy nhìn chằm chằm vào Cửu Văn Long nói:

- Cho dù ngươi đánh thắng? Mấy vạn người của Hòa tự đầu muốn chém chết ngươi để báo thù cho tên khốn đó, chẳng lẽ ngươi định đánh hết từng người một? Không được, ta không đồng ý ngươi đi, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta chở rau còn có thể giữ được mạng, ta cứu ngươi không phải để ngươi tìm cơ hội đi chết lần nữa, ngươi chưa từng thấy Hàm Ngư Xuyên A Toản bị người giang hồ thiêu chết đâu, ta cũng vậy, Phấn tỷ cũng vậy, thậm chí cả Tú Nhi cũng vậy, ghét nhất là người đi làm giang hồ, nếu ngươi cứ khăng khăng đi báo thù, coi như chúng ta không quen biết ngươi.

- Chẳng lẽ có thù không báo sao?

Cửu Văn Long lười biếng đáp lại sư gia Huy một câu, tiện tay búng tàn thuốc xuống biển:

- Chân ta đã què, nói không chừng sau này cưới vợ cũng khó cưới được, mối thâm cừu đại hận này không có đạo lý tha cho hắn chứ? Hoặc là hắn chết, hoặc là ta chết thôi? Ta không sợ chết.