Chương 362 Ta là một ông chủ? (2)
Sư gia Huy nghiêm túc nói:
- Báo thù? Đương nhiên phải báo, ngươi muốn báo thù, tìm Tống thư ký đi, để Tống thư ký giúp ngươi báo thù.
- Một thư ký, có đánh được Huy ca ngươi hay không còn khó nói, ngươi nói vậy không phải muốn Tống thư ký đi chịu chết sao?
Nghe sư gia Huy lại nhắc đến Tống Thiên Diệu, Cửu Văn Long bĩu môi khinh thường nói.
Sư gia Huy tiện tay “bốp bốp bốp” đánh liên tiếp mấy cái lên đầu Cửu Văn Long:
- Đồ khốn! Tống thư ký sẽ chịu chết sao? Hắn ăn não của ngươi đấy! Không giống như ta và ngươi, không, là không giống như ngươi, chỉ có sức lực và ngốc nghếch, Tống thư ký chịu giúp ngươi báo thù, chỉ cần nói vài câu, tên khốn đó có thể đặt trước quan tài rồi!
- Nói vài câu? Nghe như Tống thư ký là thầy bói bên đường vậy. Được, vậy ngươi để Tống thư ký giúp ta báo thù đi, ta xem thử có thật sự lợi hại như vậy không?
Cửu Văn Long vừa xoa đầu bị sư gia Huy đánh mấy cái vừa cười nói.
- Vô duyên vô cớ Tống thư ký tại sao phải giúp ngươi? Bây giờ ngươi tận tâm giúp Tống thư ký chở rau làm việc, sau này hắn tự nhiên sẽ quan tâm đến ngươi, đừng nói báo thù, cưới vợ cũng có thể khiến phụ nữ xếp hàng chờ ngươi chọn từ từ, đi thôi, chuẩn bị xuống tàu.
Sư gia Huy vừa nói vừa đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục đi vác đòn gánh.
- Huy ca, ngươi giúp Tống thư ký làm việc tận lực như vậy, lại suốt ngày khen hắn, Tống thư ký đã từng quan tâm đến huynh chưa?
Cửu Văn Long đi theo sau sư gia Huy tò mò hỏi.
Phấn tỷ và con gái có ấn tượng tốt với Tống Thiên Diệu, Cửu Văn Long đã biết chuyện này, vì Hàm Ngư Xuyên đã chết để cứu Tống Thiên Diệu, nên Tống Thiên Diệu đã an bài chu đáo cho hai mẹ con. Nhưng Sư gia Huy lại không thấy được quan tâm gì, chỉ thường nghe hắn lẩm bẩm bị Tống thư ký mắng, suốt ngày vất vả như chó chết đi giao rau.
Sư gia Huy vác đòn gánh đến xếp hàng ở cửa đập, nói với Cửu Văn Long đằng sau:
- Mỗi tháng giúp ta tính 200 đồng lương gửi cho Vân tỷ, dùng tùy ý, không thì ta lấy đâu ra tiền nuôi tên ăn hại như ngươi. Còn nữa, tro cốt của cha mẹ ta cũng được đưa từ nghĩa trang ở quê vào thờ ở chùa Đông Lâm, nhưng chuyện này Tống thư ký chưa từng nói với ta, mà là Vân tỷ nói riêng cho ta biết khi ta chuẩn bị đi thắp hương cho cha mẹ ở nghĩa trang. Trong mắt hắn, ta là kẻ vô dụng nhất mà hắn coi thường, hắn đã làm nhiều như vậy, ngươi nói có tính là quan tâm ta không? Ta lại không thông minh bằng Tống thư ký, chỉ có thể cố gắng làm việc thôi?
- Này, nghe ra thì vị Tống thư ký này không tệ... Đằng sau xếp hàng đi! Ai chen nữa? Có muốn đánh nhau không?
Cửu Văn Long thấy mấy người xuống thuyền không xếp hàng đúng quy tắc, chen lên trước Sư gia Huy, nên hắn bước lên phía trước Sư gia Huy, dùng sức đẩy mấy người chen lấn xuống thuyền về phía sau. Có hai người định mở miệng chửi bậy, nhưng thấy Cửu Văn Long đã nắm chặt hai tay lách cách, sẵn sàng động thủ đánh nhau, liền ngoan ngoãn cúi đầu, giống như những người khác đi ra sau xếp hàng.
Đợi hàng xếp xong, Cửu Văn Long mới nói tiếp:
- Vậy ta giao rau xong sẽ đi câu mấy con lươn, mang đến thăm Tống thư ký, nhờ hắn giúp ta kiếm vợ...
- Câu cái đầu ngươi!
Sư gia Huy đá Cửu Văn Long một cú phía sau:
- Ngoan ngoãn giao rau đi! Ngươi không gọi là Cửu Văn Long nữa, gọi là Cửu Văn Lươn! Đồ khốn!
Cửu Văn Long tức giận nhưng không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đứng im. Bộ dạng lão đại của Sư gia Huy khiến mấy gã đàn ông vừa bị Cửu Văn Long đuổi ra sau đều kinh ngạc, không biết gã đeo kính đen nhưng ăn mặc như nông dân bán rau này là nhân vật gì mà chỉ một cú đá đã khiến gã thanh niên khỏe mạnh kia phải câm miệng.
...
Như thường lệ, hai người đến doanh trại West Point. Viên sĩ quan hậu cần mũi to Harry đã rất quen thuộc với Sư gia Huy và Cửu Văn Long. Rau xanh của những nông dân khác vận chuyển đến, viên sĩ quan hậu cần vẫn để binh lính kiểm tra xem có tươi không, còn rau xanh của Sư gia Huy thường được chuyển thẳng vào kho để cân và nhập kho.
Sau khi dỡ rau xanh xong, Sư gia Huy móc từ túi ra một mảnh giấy ghi số lượng nguệch ngoạc, đưa cho viên sĩ quan hậu cần đang theo dõi họ dỡ hàng:
- Củ cải bốn mươi hai cân, cải con năm mươi bảy cân, cải làn năm mươi mốt cân, rau cần tây ba mươi bảy cân, dưa chuột ba mươi lăm cân.
Mấy binh sĩ người Anh phụ trách hậu cần đã bắt đầu cân rau xanh, sau khi cân xong không sai, viên sĩ quan hậu cần bên kia đã lên tiếng bằng thứ tiếng Trung kỳ cục được rèn luyện qua việc giao tiếp hàng ngày với nông dân:
- Cao, ta có chuyện cần ngươi giúp.
- Chuyện gì vậy?
Sư gia Huy tên thật là Cao Minh Huy lau mồ hôi, thở hổn hển hỏi viên sĩ quan hậu cần Harry:
- Cần rau gì? Bắp cải? Súp lơ? Ta quay về có thể hỏi nông dân giúp ngươi, nếu cần gấp, chiều nay ta sẽ mang đến cho ngươi.
Trước đây viên sĩ quan hậu cần cũng thường nhờ hắn để ý giúp mấy loại rau hiếm cho sĩ quan cấp cao hoặc vợ hắn ta, hắn tưởng hôm nay Harry cũng chỉ nhờ hắn tìm giúp vài loại rau mà thôi.
- Không không không, không phải rau xanh đâu. Chiều nay khi ngươi đi giao rau ở doanh trại Cẩm Chung, sĩ quan quân nhu Bruce ở đó cũng sẽ nói với ngươi điều tương tự. Ta và Bruce trước đó cũng đã bàn về vấn đề này rồi.
- Cao, ngươi là một gã đáng tin cậy, mấy ngày trước chúng ta đã cử người đi điều tra về ngươi, phát hiện ngươi là người trung thực nhất trong số những kẻ giao rau cho chúng ta, còn trung thực hơn cả mấy tên Ấn Độ kia. Ngươi không lợi dụng bọn ta là quân nhân, không dùng ít rau để đổi lấy nhiều vật tư, hơn nữa ngươi còn thường xuyên giúp vợ con ta mang riêng một ít rau hiếm.
- Ta và Bruce đều rất có cảm tình với ngươi. Hiện giờ trong kho không còn nhiều vật tư do người Nhật để lại, chúng ta định chỉ định ngươi làm nhà cung cấp rau cho ba doanh trại ở Hồng Kông. Nếu làm tốt, chúng ta còn có thể đề xuất với mấy doanh trại ở Cửu Long để họ cũng dùng ngươi làm nhà cung cấp rau.
- Dĩ nhiên, lần này thực ra chúng ta muốn nhờ ngươi thu mua thống nhất một lô lương thực cho gia quyến của chúng ta. Trước đây họ tự ra ngoài mua bột mì và gạo, giá cả luôn rất cao, những thương nhân lương thực Trung Quốc đó luôn nghĩ người Anh phải trả gấp mấy lần mới mua được lương thực. Ngươi là người phù hợp nhất để giúp chúng ta tiết kiệm tiền. Nếu ngươi không có đủ tiền mặt, chúng ta có thể ứng trước tiền lương thực cho ngươi.
Quân nhu quan Harry cất tờ giấy mà Sư gia Huy đưa cho hắn vào túi, rồi lấy từ túi mình ra một tờ giấy khác đưa cho Sư gia Huy:
- Đây là số lượng lương thực mà gia quyến ở ba doanh trại cần. Sau khi ngươi mua xong lương thực, thông báo cho chúng ta, chúng ta có thể điều xe tải của quân đội đến chở về doanh trại.
Sư gia Huy nửa tin nửa ngờ nhận lấy, trước tiên liếc nhìn Cửu Văn Long đang hút thuốc với mấy binh lính Anh bên cạnh, rồi lại nhìn quân nhu quan Harry mũi to, cuối cùng mới lên tiếng không chắc chắn:
- Ta? Giúp các ngươi mua lương thực?
Quân nhu quan Harry gật đầu, dùng đôi mắt màu xám xanh nghiêm túc nhìn Sư gia Huy nói:
- Sự cần cù, lịch sự và quan trọng nhất là trung thực của ngươi đã chiếm được cảm tình của sĩ quan quân nhu ở ba doanh trại Hồng Kông. Cao, nếu lần này ngươi làm tốt, thể hiện đủ năng lực, ta nghĩ sau này ngươi có thể tự mình lập một kho nhỏ hoặc công ty nhỏ, chuyên thu mua lương thực rau củ cho gia đình chúng ta. Ngươi sẽ là một ông chủ được mọi người yêu mến.
- Ta? Ta là một ông chủ?
Sư gia Huy nhìn Harry, ngớ ngẩn hỏi.