← Quay lại trang sách

Chương 363 Trước khi rời cảng (1)

Ngươi nói sĩ quân nhu quan nhờ ngươi giúp họ mua gom một lô rau củ lương thực? Vậy thì cứ làm thôi, ngươi đã làm việc này lâu rồi, chuyện như vậy không cần phải đặc biệt hỏi ta chứ?

Tống Thiên Diệu bước ra khỏi cửa lớn thư viện, mới nói với Sư gia Huy đang đi theo sau mình.

Cửu Văn Long đứng dưới một cây bồ đề ở xa, thấy Sư gia Huy và Tống Thiên Diệu bước ra khỏi thư viện, hắn hơi khập khiễng bước nhanh vài bước về phía cửa lớn thư viện, muốn xem Tống thư ký trong miệng Sư gia Huy rốt cuộc trông như thế nào.

- Không thể nào? Ta tưởng ít nhất cũng phải ba mươi mấy tuổi, nhìn có vẻ còn trẻ hơn ta, Huy ca, đây là con trai của Tống thư ký sao?

Cửu Văn Long thực sự không thể chấp nhận Tống Thiên Diệu thần thông quảng đại trong miệng Sư gia Huy chỉ là một thanh niên tuổi tác tương đương mình, mở miệng gọi.

Tống Thiên Diệu liếc nhìn Cửu Văn Long ở đằng xa, không để ý đến lời của hắn, mà tiếp tục nói với Sư gia Huy:

- Lúc đầu bảo ngươi đừng kiếm tiền của bọn quỷ ngoại, chính là đợi ngày hôm nay, nếu lúc đó ngươi cũng như những nông dân khác coi họ là kẻ ngốc, chiếm tiện nghi của họ, chuyện tốt này cũng sẽ không đến lượt ngươi, bọn quỷ ngoại không phải kẻ ngốc, lấy thêm những vật tư quá hạn kia cũng không sao, nhưng đến khi họ phải tự bỏ tiền mua đồ, đương nhiên sẽ chọn hợp tác với người rẻ nhất trước đây, bây giờ ngươi chính là vậy đó?

Sư gia Huy cúi đầu, dùng tay gãi gáy:

- Tống thư ký, bọn quỷ ngoại lại bảo ta tìm một kho nhỏ để chứa rau củ lương thực, lại bảo ta đăng ký một công ty mở tài khoản, để tiện cho họ chuyển tiền trực tiếp vào ngân hàng, ta... ta làm không được, ta chỉ biết thu mua rau củ từ nông dân, không biết làm ông chủ, chi bằng ngài làm đi, ta tiếp tục giúp bọn quỷ ngoại giao lương thực rau củ.

- Ta sắp phải đi xa, đâu có thời gian, hơn nữa, bọn quỷ ngoại bảo ngươi làm ông chủ, là để tiện cho sổ sách của họ, ngươi vẫn làm công việc giao rau củ, giống như trước đây là được, đối phương thiếu gì ngươi mua nấy thôi? Chỉ là tiền sẽ được thanh toán mỗi tháng một lần, không còn dùng rượu thuốc lá hoặc tiền mặt để thanh toán nữa, mà chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của công ty.

Tống Thiên Diệu châm một điếu thuốc nói.

Lúc đầu hắn bảo Sư gia Huy giao rau củ không cần quan tâm đến lợi nhuận, chính là để đợi phản ứng này của đối phương, những vật tư quá hạn trông như phế phẩm trong mắt quân Anh kia sau khi được thanh lý, quân Anh tất nhiên sẽ cần dùng tiền để mua lương thực rau củ cho gia quyến đi theo quân đội, để họ hào phóng như trước đây cho nông dân vận chuyển thêm rượu thuốc lá quá hạn là không thể, họ sẽ tự chọn người phù hợp, nên việc Sư gia Huy hôm nay chạy đến nói với hắn chuyện này, hắn hoàn toàn không ngạc nhiên.

- Trước đây ta ở sòng bạc của Hoa ca đều thu tiền mặt, vạn nhất bọn quỷ ngoại nói đã thanh toán, nhưng ngân hàng lại không có tiền thì sao?

Sư gia Huy nhăn mặt nói:

- Trước đây ở sòng bạc của Hoa ca ta đã thấy nhiều kẻ lừa đảo không chịu nhận nợ.

- Chỉ cần ngươi đừng coi người Anh là kẻ ngốc mà chặt chém họ thậm tệ, họ sẽ không quỵt nợ đâu, nếu không trả tiền ngươi có thể thuê luật sư kiện họ, những sĩ quan đó chẳng lẽ muốn vì mấy ngàn đô la Hồng Kông tiền rau củ mà bị điều chuyển công tác? Ngốc nghếch, lo bò trắng răng, thế này đi, ta dạy ngươi, ngươi về tìm bà chủ của ngươi trước, bảo cô ta giúp ngươi liên lạc với luật sư, đăng ký một công ty, vốn nha, mỗi tháng công ty Quán Á sẽ có người gửi một phần tiền mặt đến chỗ bà chủ của ngươi để cô ta quản lý hộ, ngươi nói với cô ta là, ta bỏ ra năm ngàn đô la Hồng Kông, nửa còn lại ta coi như ngươi ứng trước hai năm lương, cho ngươi vay năm ngàn đô la, như vậy góp đủ một vạn đô la làm vốn đăng ký, một vạn đô la đối với công ty nhỏ mà nói, đã coi là vốn hùng hậu, sau này lợi nhuận công ty kiếm được sẽ chia cho ta và ngươi hai người, công ty do ngươi toàn quyền phụ trách, chỉ khi có vấn đề lớn mới tìm ta.

- Năm ngàn đô la? Tống thư ký, có phải tương đương với việc ta nợ ngài năm ngàn đô la không?

Sư gia Huy trợn tròn mắt, hỏi Tống Thiên Diệu.

Tống Thiên Diệu nói:

- Không tính là nợ, sẽ không bắt ngươi trả, đợi công ty này kiếm được tiền, trừ năm ngàn đô la từ phần lợi nhuận ngươi được chia là được, ta cũng không tìm người đòi nợ ngươi đâu.

- Ta không mượn tiền được không? Ngươi tự bỏ ra một vạn đồng được không? Vạn nhất công ty thua lỗ, hoặc bọn quỷ tây không trả tiền, làm gì có chuyện nợ tiền mà không cần trả, chỉ có bọn cho vay nặng lãi lừa gạt dân đen mới nói như vậy, Tống thư ký, ngươi có phải đang định đợi lãi suất cao hơn rồi mới bắt ta bù đủ khoản nợ không? Ta không mượn tiền.

Sư gia Huy lắc đầu như chong chóng, nói ra những lời chỉ thiếu nước nói thẳng Tống Thiên Diệu muốn lừa tiền của hắn.

Tống Thiên Diệu bị vẻ mặt phòng trộm như phòng chính mình của hắn làm cho tức cười không nhịn được:

- Ngươi có phải là đồ ngốc không? Ta sẽ lừa ngươi năm ngàn đồng sao? Mẹ kiếp! Ta bảo ngươi cùng ta làm ăn chính đáng, đồ khốn này lại tưởng ta cho vay nặng lãi! Cút đi gặp bà chủ của ngươi, nói rõ lời của ta cho cô ta nghe, rồi để cô ta nói cho ngươi biết, ta có phải muốn lừa tiền của ngươi không! Đồ khốn, thật sự muốn khen ngươi mà ngươi cũng không cho ta cơ hội! Cút đi!

Sư gia Huy bị Tống Thiên Diệu mắng xong, cảm giác thư thái mới quay trở lại, xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước lại quay lại, hỏi Tống Thiên Diệu đang chuẩn bị quay về thư viện:

- Tống thư ký, đăng ký thương hội thì đặt tên là gì?

- Không phải bảo ngươi tự quyết định sao? Gọi là Sư gia Huy là đồ khốn được rồi!

Tống Thiên Diệu trừng mắt nhìn Sư gia Huy, búng điếu thuốc bay đi, xoay người vào thư viện.