Chương 380 Ăn ngỗng quay (1)
Ngươi chắc không chỉ muốn hẹn ta và vợ ta để nói chuyện về thời tiết ở London đâu, nói đi, chuyến đi Mỹ đã cho ngươi thấy được gì.
Thạch Trí Ích đợi vợ mình nói chuyện với Tống Thiên Diệu một lúc về những chủ đề không quan trọng, mới nói với Tống Thiên Diệu bằng giọng hơi khàn và trầm.
Tống Thiên Diệu mỉm cười với Thạch Trí Ích:
- Ta đã nghiên cứu trong hai tháng và phát hiện ra một vấn đề, nếu ta muốn làm một số việc kinh doanh nhỏ hợp pháp, dù Hồng Kông là lãnh thổ của Trung Quốc, hiện đang là thuộc địa của Anh, nhưng lại phải tuân theo quy tắc của Mỹ. Thành thật mà nói, khi ta phát hiện ra vấn đề này, cục trưởng Thạch, cảm giác đầu tiên của ta là vị trí ngài đang ngồi dường như không thoải mái lắm.
- Quy tắc của Mỹ là, nếu muốn kiếm tiền của người Mỹ, cũng phải để người Mỹ kiếm tiền, và không ít hơn số tiền bạn kiếm được.
Thạch Trí Ích gật đầu đồng ý:
- Bởi vì cả thế giới hiện nay không thể bỏ qua Mỹ, giống như nhiều năm trước, cả thế giới không thể bỏ qua Đế quốc Anh mặt trời không lặn vậy.
Tống Thiên Diệu lấy từ trong túi ra một cuốn sổ tay nhỏ, đưa cho Thạch Trí Ích:
- Đây là một chút ý tưởng của ta, hy vọng cục trưởng Thạch có thể cho ta một chút ý kiến. Ta không nghĩ rằng lợi ích nên do một người độc hưởng, người ích kỷ sẽ không có bạn bè. Hắn cần có trách nhiệm xã hội, cố gắng để nhiều người hơn được hưởng lợi từ đó, ví dụ như giúp đỡ những người đang gặp khó khăn trong kinh doanh mà không biết phải làm gì.
- Những lời này của ngươi làm ta nhớ đến một chuyện cũ, lần trước nói với ta những lời tương tự như ngươi còn là một chính trị gia ở London, bài phát biểu của hắn khiến ta buồn ngủ.
Thạch Trí Ích trêu chọc Tống Thiên Diệu một câu, nhận lấy cuốn sổ tay và mở ra, trên đó là những chữ Hán đẹp đẽ được Tống Thiên Diệu viết bằng bút máy, tuy nhiên đối với Thạch Trí Ích - một chuyên gia về Trung Quốc, việc đọc chữ Hán không có gì khó khăn.
Câu đầu tiên đập vào mắt ông khiến đồng tử của Thạch Trí Ích hơi co lại:
- Dưới tác động kép của lệnh cấm vận và hiệp ước San Francisco với Nhật Bản, ngành sản xuất Hồng Kông sẽ đi về đâu.
Đây có phải là vấn đề mà một người trẻ tuổi chỉ muốn làm một số việc kinh doanh nhỏ hợp pháp nên xem xét không? Ít nhất cũng phải là người đứng đầu một hiệp hội ngành nghề mới đủ tư cách và tâm trí để làm loại bài viết này chứ?
...
Cả buổi chiều, sư gia Huy bận rộn chuẩn bị rau củ lương thực cần gửi đến cho các gia đình trong doanh trại quân đội vào ngày mai. Hiện giờ hắn đã trở thành nhà cung cấp rau củ lương thực được công nhận cho 13 doanh trại quân đội ở Hồng Kông, Cửu Long và Tân Giới. Tất nhiên, đó cũng chỉ là cái danh nghe có vẻ to tát mà thôi.
Bản thân sư gia Huy rất hiểu rõ thực tế, hắn chỉ là một tên đầu sỏ khổ sai kiếm chút tiền vận chuyển vất vả, nói trắng ra vẫn là làm nghề cũ của tuần thành phu, chỉ là hàng hóa đều đổi thành lương thực rau củ, khách hàng cũng không còn là những người dân quê ở vùng sâu vùng xa nữa, mà thay vào đó là lính Anh.
Những tên sĩ quan hậu cần mũi to đó có thể gọi hắn một tiếng “ông chủ Cao”, còn lại phần lớn thời gian, hắn thích được gọi là sư gia Huy hoặc anh Huy hơn.
Để mấy tên khuân vác được thuê trông coi tốt rau củ lương thực đã chuẩn bị sẵn trong kho, để lại người trực đêm ở kho. Sư gia Huy lại tự mình vào kho đối chiếu với danh sách một lượt, xác nhận không sai sót mới bước ra khỏi kho, tiện miệng gọi:
- Long què, đi thôi, về nhà Phấn tỷ ăn cơm tối.
Hắn gọi liên tiếp hai tiếng mà không nhận được hồi đáp, bình thường nghe nói về ăn cơm tối, Cửu Văn Long luôn là người nhảy ra đầu tiên. Một tên khuân vác đang lau xe tải bên cạnh nói với sư gia Huy:
- Huy ca, cả buổi chiều không thấy Long ca.
- Hắn đi đâu rồi? Đi lúc nào?
Sư gia Huy hỏi tên khuân vác.
Tên khuân vác lắc đầu:
- Không biết, hôm nay giao rau xong, ăn trưa xong thì hình như không thấy Long ca nữa.
- Tên khốn đó không phải lại đi câu lươn chứ?
Sư gia Huy lẩm bẩm chửi một câu, cũng không để tâm.
Vì tính cách Cửu Văn Long rất nhảy nhót, trước đây cũng từng xảy ra chuyện làm xong việc mọi người đều nghỉ ngơi, tên đó tự chạy đi câu cá bắt tôm, nên sư gia Huy nghĩ hôm nay tên này chắc cũng nhân buổi chiều không cần giao hàng nên chạy đi câu lươn, lúc này chắc đã câu xong thu dọn, đang đợi mình ở nhà Phấn tỷ để ăn cơm.
Vì vậy sư gia Huy tiện thể cưỡi lên con ngựa mới trang bị cho mình, một chiếc xe đạp hiệu Xuân Anh sản xuất tại Nhật Bản, hướng về tiệm tạp hóa Ngô ký ở đường Jordan Cửu Long.
Hắn là ông chủ của công ty cung cấp lương thực rau củ Thiên Minh này, hiện nay dưới tay đã có sáu bảy công nhân, thuê được hai chiếc xe tải, nhưng lần duy nhất tiêu tiền cho bản thân chính là mua chiếc xe đạp này, chủ yếu là để tiện đi xe đạp đến các nhà nông trồng rau ở nông thôn đặt rau.
Khi đi qua tiệm đồ lu, sư gia Huy dừng xe mua hai cái chân giò và một phần thịt bò lu, treo lên đầu xe đạp, lắc lư trở về tiệm tạp hóa.
- Long què, đồ chết tiệt, có phải lại lười biếng chạy đi câu lươn không!
Xách đồ ăn chín vào tiệm tạp hóa, thậm chí chưa kịp nhìn thấy người, sư gia Huy đã mở miệng chửi.
Bây giờ hắn chửi Cửu Văn Long giống như Tống Thiên Diệu chửi hắn vậy, rất thành thạo.
- Huy ca về rồi à? Ngươi tìm A Long à?
Phấn tỷ vừa bưng bữa tối mới nấu xong xuống lầu, đặt lên bàn ăn ở phía sau tiệm tạp hóa, mở miệng hỏi sư gia Huy:
- A Long không phải nên cùng ngươi về ăn cơm tối sao?