← Quay lại trang sách

Chương 381 Ăn ngỗng quay (2)

Sư gia Huy nhíu mày, đặt đồ ăn lu lên bàn:

- Tên này cả buổi chiều không thấy người, ta tưởng hắn lại đi câu lươn lười biếng, về sớm rồi, bây giờ đã gần tối, tên này có thể đi đâu, chắc chắn là đi câu...

Nói đến đây, sư gia Huy đi đến chiếc giường đơn nơi Cửu Văn Long thường ở, ngồi xổm nhìn xuống dưới giường, bình thường dụng cụ câu cá rảnh rỗi của Cửu Văn Long vẫn vứt dưới giường, những lời sau cũng không nói ra miệng.

Lại vén chăn gối đầu giường lên, sư gia Huy sững người, dưới đầu giường lẽ ra phải có tiền tiêu vặt mình cho Cửu Văn Long, mỗi ngày sư gia Huy đều cho Cửu Văn Long ba năm đồng tiền lẻ, để hắn giữ lấy tự mua thuốc lá rượu hoặc ăn đêm các thứ, nhưng Cửu Văn Long ngay cả hút thuốc cũng nhặt những điếu thuốc hết hạn của người Nhật trong kho quân đội Anh để hút, ăn uống suốt ngày ăn cùng sư gia Huy, rất ít khi tiêu tiền, thường tùy tay đè dưới giường, tích góp lâu như vậy, cũng có tám chín mươi đồng.

- Hắn đi đâu rồi? Chẳng lẽ thật sự tự mình lấy tiền đi ăn ngỗng quay?

Sư gia Huy đứng bên đầu giường cố gắng nhớ lại cuộc gặp với Cửu Văn Long hôm nay, dường như không phát hiện đối phương có bất kỳ điểm bất thường nào, lúc ăn trưa tên khốn đó vẫn như thường lệ ăn hết nửa nồi cơm, ngoài việc nói lúc ăn cơm muốn ăn ngỗng quay ra, hoàn toàn không có biểu hiện và lời nói của việc bỏ đi không nói.

- Huy ca, Huy ca?

Một tên khuân vác dưới quyền hắn từ bên ngoài chạy đến cửa tiệm tạp hóa thở hổn hển, nhìn Phấn tỷ đang bày bát đũa, hạ thấp giọng vẫy vẫy tay với sư gia Huy.

Sư gia Huy nhìn thấy công nhân, lập tức quẳng Cửu Văn Long ra sau đầu, hắn lo lắng không biết có phải lính Anh đột nhiên có nhu cầu mua sắm mới nào cần hắn xử lý gấp không.

- Chuyện gì vậy?

Sư gia Huy đi đến chỗ người công nhân đang đứng trước cửa tiệm tạp hóa:

- Hôm nay không phải ca trực đêm của ngươi sao, sao không về nhà nghỉ ngơi?

- Ta vừa về đến nhà, đã nghe hàng xóm đồn rằng, có phu khuân vác ở bến tàu Tây Cống nói, có một tên ngốc tự xưng là Cửu Văn Long, tay không đến bến tàu Tây Cống đánh nhau với người ta, kết quả bị lột sạch quần áo, treo lủng lẳng trên giá hàng dùng để dỡ hàng ở bến tàu Tây Cống, không biết giờ sống chết ra sao...

Người công nhân nhìn về phía sư gia Huy:

- Ta đoán có thể là A Long, nên vội vàng đến gặp ngài.

Sư gia Huy đầu óc ù đi, tên khốn Cửu Văn Long này, không kiềm chế được tính nết, tự chạy đến bến tàu Tây Cống tìm Hãn Cân Thanh báo thù?

Ta... trước tìm Tống thư ký... không... trước tìm Vân tỷ... không, trước đến bến tàu... trước...

Nhận được tin này, hai tay sư gia Huy không tự chủ run lên, hắn chưa từng có kinh nghiệm xử lý những sự cố bất ngờ như thế này, trước đây cũng đều do Tống Thiên Diệu sắp xếp hắn làm gì thì hắn làm nấy, chưa từng có biến cố lớn nào.

Hắn ngây người nhìn người công nhân, người công nhân cũng đang nhìn hắn, thấy sư gia Huy như hóa đá, người công nhân lên tiếng nhắc nhở:

- Có nên tìm người cứu A Long xuống trước không? Báo cảnh sát?

- Báo cảnh sát? Đúng rồi! Báo cảnh sát, trước tiên phải báo cảnh sát!

Sư gia Huy được người công nhân đánh thức khỏi tâm trạng rối bời không biết làm sao, liên tục nói:

- Báo cảnh sát, trước tiên phải báo cảnh sát!

Hắn vừa nói vừa bước ra ngoài, đi được hai bước thì dừng lại, sau cơn hoảng loạn ban đầu, đầu óc lại bắt đầu chuyển động chậm rãi:

- Báo cảnh sát? Phải báo cảnh sát, nhưng không thể báo đồn cảnh sát Tây Cống, ngươi đến đồn cảnh sát Vượng Giác tìm một người tên là Sái Lão Hùng, nói người của Tống thư ký gặp chuyện, bảo hắn dẫn người đến bến tàu Tây Cống trước, ta sẽ tự mình đến bến tàu Tây Cống!

Hắn do dự một chút, rồi lấy từ trong túi ra một đồng tiền đưa cho người công nhân:

- Cầm đi bắt xe, bảo hắn nhanh chóng đến đó, chờ cứu mạng!

Người công nhân nhận tiền rồi quay người chạy đi, bản thân sư gia Huy định đi đẩy xe đạp, cuối cùng lại nhanh chóng ra đường chặn một chiếc xe kéo tay, vừa lúc Phấn tỷ bước ra hỏi sư gia Huy:

- Bữa tối đã chuẩn bị xong, rửa tay...

- Ta đi đón tên chết tiệt A Long về ăn tối, vừa hỏi công nhân, hóa ra tên này chạy đến Tây Cống câu mực bị lạc đường, nên ta đi đón hắn.

Sư gia Huy quay đầu cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo với Phấn tỷ:

- Sẽ về ngay thôi, ngươi và Tú nhi cứ ăn trước, không cần đợi, đừng để thức ăn nguội mất.

...

Cửu Văn Long sau khi ăn trưa cùng sư gia Huy, buổi chiều không cần hắn giúp chất hàng lên xe giao rau, sư gia Huy lại bận ghi sổ sách, nên khi hắn lén lút rời khỏi kho hàng của Thiên Minh không ai để ý.

Hắn cầm theo hơn 70 đồng tiền lẻ trên người, đi đến tiệm Trường Vượng quay ngỗng quay thịt mà hắn thường đi qua trên đường Nhĩ Đan khi giao hàng trước đây. Đã qua giờ cao điểm ăn trưa, trong phòng ăn rộng lớn không có khách nào khác, Cửu Văn Long gọi với người phục vụ hai con ngỗng quay bóng nhẫy, rồi trả tiền trước, sau đó ngồi xuống ghế nghiến răng, chờ đợi người phục vụ vốn đang buồn ngủ díp mắt giờ đã trợn tròn mắt chuẩn bị xem Cửu Văn Long ăn đến chết, mang lên hai con ngỗng quay đã chặt sẵn, mỗi con nặng đến bốn năm cân béo ngậy và nước sốt mận chua để chấm.

Cửu Văn Long không dùng đũa, tay trái cầm đĩa đựng nước sốt mận chua, tay phải túm lấy thịt ngỗng, chấm chút nước sốt rồi nhét vào miệng, như thể đã đói lâu lắm.