← Quay lại trang sách

Chương 383 Ngươi không dám đánh với ta (2)

Cửu Văn Long nhìn Hãn Cân Thanh, trên mặt lại không còn vẻ sát khí ngùn ngụt như lúc trước:

- Ngươi không nhớ ta sao?

- Ta biết ngươi sao?

Hãn Cân Thanh hai tay nắm hai góc khăn, đánh giá Cửu Văn Long hỏi.

- Ở bến tàu Trung Hoàn, ngươi đánh gãy chân ta, nói với ta, ta không đủ tư cách chết trong tay ngươi. Ta dưỡng thương khỏi, giờ đến tìm ngươi, không mang vũ khí, hôm nay đến chỉ muốn chứng minh một điều, một đấu một, ngươi không phải đối thủ của ta, dám đánh với ta một trận nữa không?

Cửu Văn Long bị đám thủ hạ của Hãn Cân Thanh bao vây, lúc này nói không chút sợ hãi.

Hãn Cân Thanh ngẩn người, dường như cố gắng nhớ lại mới mơ hồ nhớ ra hình như có tên nào đó, đêm đó rất ngông cuồng, nhưng rất nhanh đã bị hắn đánh thành chó chết, hắn cười khinh miệt:

- Xem ra ngươi nhặt được cái mạng, đã may mắn sống sót thì đừng nên tự tìm đường chết, ngoan ngoãn tìm một góc mà trốn đi có phải tốt hơn không, ngươi thật đủ ngu, không sợ chết lại đến bến tàu của ta tìm đến tận cửa, một đấu một? Ngươi có thân phận gì hả đồ khốn, đủ tư cách không, chưa chống đỡ nổi ba hai chiêu của ta, cũng có mặt mũi mở miệng?

- Ngươi không phải đối thủ của ta, đêm đó chỉ giao đấu hai ba chiêu ta đã biết.

Cửu Văn Long nói mà sắc mặt không đổi:

- Dám không, đánh lại một trận?

- Đánh mẹ mày! Ngươi có thân phận gì, đủ gan giao đấu với Thanh ca? Ta dạy ngươi làm người là đủ rồi! Thanh ca, hắn muốn một đấu một, để ta đi, loại tiểu tốt này ta Thiết Đầu Tô thay ngươi xử lý! Khỏi cần mọi người cùng lên, để người ngoài cười nhiều người bắt nạt ít người.

Đầu trọc bóng loáng, tiểu đệ đắc lực của Hãn Canh Thanh là Thiết Đầu Tô bên cạnh nói xong, liền cởi phăng áo, rút từ thắt lưng ra một con dao nhanh dài chưa đến một thước rưỡi, lưỡi mỏng sắc bén, lao về phía Cửu Văn Long.

Thiết Đầu Tô là một tiểu đệ mới thu nạp của Trần Thái gần đây, nhưng được Trần Thái yêu thích nhất, bởi vì Thiết Đầu Tô cũng luyện qua võ công, hơn nữa tính cách giống Trần Thái, rất trọng nghĩa khí với bạn bè, lại đủ trung thành, lần này đến bến tàu Tây Cống vừa hay là vì đại ca Trần Thái là Bả Thông có một lô thuốc phiện vận chuyển từ trên biển về, chuẩn bị mượn bến tàu Tây Cống và địa bàn của Hồng Thuận để tiếp hàng, Trần Thái đặc biệt để Thiết Đầu Tô đến đây chào hỏi Hãn Cân Thanh trước.

Thiết Đầu Tô hai mươi mốt tuổi, chỉ sùng bái hai người giang hồ, một là đại ca Trần Thái còn nhỏ hơn hắn vài tuổi, người còn lại chính là Hãn Cân Thanh chỉ dựa vào một chiếc khăn mà đánh ra tiếng tăm.

Nên khi nghe Cửu Văn Long ở đây nói lời cuồng ngôn, hắn không nhịn được nhảy ra thay Hãn Cân Thanh xử lý Cửu Văn Long.

- Ngươi dùng vũ khí gì?

Thiết Đầu Tô cũng không cậy mình cầm lợi khí mà động thủ ngay, mà đứng trước mặt Cửu Văn Long mở miệng hỏi:

- Không có vũ khí ta cho ngươi mượn.

- Ợ!

Cửu Văn Long ợ một tiếng, một mùi quái dị của ngỗng quay lên men theo âm thanh phun ra từ miệng, suýt nữa dọa Thiết Đầu Tô đối diện ngã nhào!

- Đánh ngươi, không cần đến vũ khí, chống đỡ được ba chiêu của ta coi như ngươi thắng!

Vừa nói Cửu Văn Long đã lao người về phía trước!

Thiết Đầu Tô tưởng Cửu Văn Long muốn nhào tới đè mình xuống, nên cố ý chĩa mũi dao về phía trước. Nhưng nào ngờ khi Cửu Văn Long cách hắn chưa đầy hai mét, đột nhiên cả người ngã sấp xuống đất, dường như muốn mượn lực lao xuống để cực nhanh trượt qua giữa hai chân hắn sát mặt đất!

Động tác này khiến Thiết Đầu Tô hơi ngớ người, nhưng Hãn Cân Thanh bên cạnh đã lên tiếng:

- Cẩn thận!

Chỉ là tiếng hét này lại càng khiến Thiết Đầu Tô không hiểu chuyện gì. Khi hắn quay đầu nhìn về phía Hãn Cân Thanh, thân thể Cửu Văn Long đã ở dưới háng hắn, hai tay đột ngột chống mạnh xuống đất! Chân phải lại giống như đuôi bò cạp vung lên! Dùng lòng bàn chân đá mạnh vào mặt Thiết Đầu Tô! Đá cho Thiết Đầu Tô lảo đảo lùi lại hai bước, chưa kịp định thần thì hai mắt cá chân đã bị hai nắm đấm của Cửu Văn Long đang chờ sẵn đánh trúng! Thiết Đầu Tô đứng không vững ngã xuống đất, còn Cửu Văn Long một cú lộn người đứng dậy, nhanh chóng tiến lên một cước đá vào cằm Thiết Đầu Tô!

Đá cho Thiết Đầu Tô đang muốn đứng dậy ngất lịm đi!

- Một chiêu cũng không tránh được.

Cửu Văn Long cúi đầu nhìn Thiết Đầu Tô đã ngất lịm, lại bình tĩnh nói với Hãn Cân Thanh:

- Bây giờ, ta có đủ tư cách đánh với ngươi một trận không?

- Ngươi ngay cả thân phận cũng không dám báo, cũng đòi đánh với ta? Ngươi không theo quy củ giang hồ báo danh, đánh huynh đệ của ta trước, lại làm bị thương đồng môn của Quần Anh, đồ ngu, làm gì có cơ hội cho ngươi! Vây hắn lại, đánh cho thật đau.

Hãn Cân Thanh hai tay nắm khăn lau, trước tiên nói với Cửu Văn Long, cuối cùng lại quát bảo đám thủ hạ khuân vác đang vây quhắny cầm đòn gánh của mình.

Hơn hai mươi cây đòn gánh như mưa rào đập xuống Cửu Văn Long, chống đỡ được vài cái, Cửu Văn Long đành nằm xuống đất, cười nói với Hãn Cân Thanh đang lạnh lùng nhìn mình:

- Ngươi là không dám đánh với ta nữa!

- Lần trước đánh gãy một chân ngươi, lần này sẽ đánh gãy hai chân, treo hắn lên, đánh gãy hai chân, để 14K đến lĩnh người.

Hãn Cân Thanh hừ lạnh một tiếng bên ngoài đám đông:

- Đồ ngu, tiểu tốt mà cũng đòi ta ra tay?