← Quay lại trang sách

Chương 394 Ngươi có thể đi (2)

Tề Vĩ Văn quay lại bên cạnh Cửu Văn Long, ngồi xuống mỉm cười dịu dàng:

- Đợi khi ngươi lành vết thương, ngươi muốn lấy hai tay hay hai chân của hắn đều được, tùy ngươi. Giao lương thực lâu như vậy mà ta không biết ngươi lại là người của 14K. Bây giờ xem ra, ngươi gọi ta một tiếng Văn tỷ hàng ngày là đúng đắn, ngươi chính là huynh đệ đồng môn của ta, gọi ta một tiếng Văn tỷ nữa đi.

- Văn tỷ?

Cửu Văn Long không hiểu ý, nhưng vẫn gọi một tiếng, đồng thời cố gắng kéo lại chiếc áo khoác sư gia Huy quấn quanh eo mình, tránh để lộ thân thể.

- Ta nhận ngươi làm nghĩa đệ.

Tề Vĩ Văn cười xoa xoa khuôn mặt hơi sưng tím của Cửu Văn Long, đứng dậy quay sang nói với Trần Yến Ni:

- Sau này nói với người của 14K, hắn là nghĩa đệ mà ta Tề Vĩ Văn đích thân nhận, là sư thúc của các ngươi.

Lúc này Trần Yến Ni đâu dám nói gì khác, chỉ dạ một tiếng rồi im lặng. Ở xa, một chiếc Ford 49 như một con bọ cánh cứng lao đến trong đêm tối, hai ngọn đèn pha sáng rực trong bóng đêm vô cùng nổi bật. Chiếc xe này chạy chậm rãi đến bên cạnh hai nhóm người mới dừng lại. Trên ghế phụ, A Vĩ - tâm phúc của Nhan Hùng xuống xe trước, chạy đến mở cửa sau. Tống Thiên Diệu mặc vest bước xuống từ trên xe.

Tên cảnh sát mật Triều Châu phụ trách đón Tống Thiên Diệu từ đồn cảnh sát Loan Tễ đến, biệt danh Vô Đầu Lam Cương cũng bước xuống từ ghế lái. Sau khi xuống xe, hắn liếc mắt ra hiệu với Nhan Hùng, ý bảo việc đối phương nhờ mình làm đã xong.

- Tống tiên sinh.

- Tống thư ký.

- Diệu ca.

Sư gia Huy, Trần Thái, Nhan Hùng, A Dược và những người khác đều lên tiếng chào Tống Thiên Diệu. Đối diện, Hãn Cân Thanh, Lữ Nhạc và những người khác cũng nhìn Tống Thiên Diệu bước xuống xe với vẻ mặt thất thường. Họ đều nghe danh vị Tống thư ký này từ lâu, nghe nói chính vì hắn nhắm trúng một ca kỹ, bị Sài Hoa Siêu và Lão Thử Tường cướp trước một bước, mới để Nhan Hùng nắm được cơ hội đại khai sát giới, đưa người phụ nữ đó nguyên vẹn cho vị Tống thư ký này, đổi lấy địa vị như hiện tại.

Tống Thiên Diệu không thèm liếc nhìn bất kỳ ai dù chỉ một cái. Sau khi xuống xe, đôi giày da đóng đinh phát ra tiếng kim loại lách cách khi chạm đất. Hắn bước đến trước mặt Sư gia Huy, liếc nhìn Cửu Văn Long đang cố gắng nặn ra nụ cười, rồi lại nhìn thẳng vào Sư gia Huy, ánh mắt không giận không buồn.

Sư gia Huy bị ánh mắt của Tống Thiên Diệu nhìn đến phát lạnh trong lòng, lắp bắp mở miệng:

- Tống thư ký, ta...

- Ta cái con mẹ ngươi.

Tống Thiên Diệu nhe răng cười:

- Ta vừa mới xuống máy bay hôm nay, ngươi đã gây chuyện để đón ta, chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải để Nhan Hùng gọi ta đến xử lý? Ngươi làm lão bản kiểu gì vậy?

- Ta...

Sư gia Huy không hiểu ra sao, Cửu Văn Long bị đánh thậm chí phát triển đến tình trạng hiện tại, có liên quan gì đến việc mình làm lão bản?

Tống Thiên Diệu lấy thuốc lá từ trong túi ra, trước tiên nhét một điếu vào miệng Cửu Văn Long, tự tay châm lửa cho gã đang hơi ngẩn ngơ, rồi hỏi:

- Có phải bị người ta đánh không? Ngươi có mang vũ khí đến bến tàu gây án không?

- Không có, ta muốn đấu một đối một, nhưng bọn chúng hàng chục người đánh ta một mình.

Cửu Văn Long thật thà đáp.

Tống Thiên Diệu gật đầu, lại lấy ra một điếu thuốc, cắm vào miệng Sư gia Huy và châm lửa cho hắn:

- Hắn có phải làm việc trong công ty của ngươi không?

- Phải.

Sư gia Huy ngơ ngác ngậm điếu thuốc nói.

- Bây giờ ngươi là một lão bản, không phải tên côn đồ đầu đường xó chợ, chuyện như vậy mà cũng phải gọi cho Nhan Hùng? Rõ ràng là công nhân của ngươi đang trên đường giao rau cho trại lính Cửu Long, bị những tên này đột ngột tấn công, hơn nữa còn có cảnh sát bao che cho chúng. Ngươi quan hệ với trại lính tốt như vậy, nói với mấy tên sĩ quan hậu cần rằng rau xanh họ cần bị cướp mất, ngày mai không thể giao rau cho họ được, rồi lấy ít tiền mua thuốc lá bia chiêu đãi lính Anh, ngươi đoán xem họ có sẵn lòng giúp ngươi, cho những tên cướp rau xấu xa đó một bài học không?

- Ngươi luôn giúp đỡ những tên lính Anh đó, họ đương nhiên hy vọng có cơ hội báo đáp ngươi, hơn nữa lính Anh cũng sống rất khổ, cũng phải tìm cho họ vài đường kiếm tiền, chuyện tốt như vậy mà cũng không hiểu? Ngoại trừ người của Nhan Hùng, còn lại, ghi nhớ tên từng người, rồi ngày mai dẫn lính Anh đi gõ cửa từng nhà, mấy tên đại ca giang hồ Hồng Côn chỉ phiến này không phải rất giỏi đánh đấm sao? Vậy thì tốt, để lính Anh mang họ về trại làm bao cát tập đấm vài ngày rồi tính.

Tống Thiên Diệu cuối cùng lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng mình và châm lửa, nói với Sư gia Huy:

- Bây giờ biết phải làm thế nào rồi chứ?

- Biết... biết rồi.

Sư gia Huy nghe đến ngẩn người, vị Tống thư ký này của mình giờ đang nói trước mặt mọi người cách xử lý đối phương, hoàn toàn không theo quy tắc giang hồ, thậm chí còn không dùng đến người của Phúc Nghĩa Hưng, chỉ đơn giản nói với mình vài câu ở đây, những người giang hồ bên cạnh đã hoàn toàn kinh hãi, sao mình lại cảm thấy thoải mái hơn cả việc Tống thư ký gọi vài trăm người của Phúc Nghĩa Hưng đến giúp mình trút giận?

Sao mình lại không nghĩ ra?

Không chỉ Sư gia Huy, Cửu Văn Long, lúc này Lữ Nhạc, Hãn Cân Thanh, Trần Thái và những người của các bang phái khác cũng đều biến sắc mặt vì những lời Tống Thiên Diệu nói ra với nụ cười trên môi.

Những kẻ giang hồ này không sợ cảnh sát, không sợ các tự đầu khác, nhưng rốt cuộc chúng vẫn là bọn trộm cướp, sợ nhất là quan binh. Dù là Song Hoa Hồng Côn lợi hại đến đâu, khi lính Anh cầm súng đạn thật, lái xe Jeep gắn súng máy xông đến trước mặt, cũng chỉ còn nước ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm.