Chương 395 Ngươi có thể đi (3)
Bọn lính Anh đó không phải cảnh sát người Hoa bản địa, chúng coi mạng sống của những người Hoa không phải thượng đẳng ở thuộc địa như cỏ rác. Từng có lính Anh mặc thường phục say rượu ở hộp đêm, tranh giành vũ nữ thoát y trên sân khấu với một lão đại giang hồ.
Tên lão đại đó tuy không dám động thủ đánh người da trắng, nhưng vì có đàn em ở đó, để giữ thể diện và địa vị giang hồ, nên sai người ném hai tên lính Anh say rượu ra đường. Kết quả ngày hôm sau, tên lão đại cùng hơn chục đàn em đều bị bắt vào doanh trại. Những nhân vật như cảnh trưởng, tổng cảnh trưởng người Hoa trước đây vẫn xưng huynh gọi đệ với các lão đại giang hồ, trước mặt dù chỉ một tên lính Anh bình thường cũng không dám nói nửa lời.
Cuối cùng phải ngoan ngoãn gửi hơn 200.000 đô Hồng Kông đến doanh trại, tên lão đại và hơn chục đàn em bị giam đủ một tuần mới được thả ra, tất cả đều bị đánh đến không còn hình người, gầy đến kiệt sức, có hai người thậm chí còn bị tàn tật suốt đời.
Tống Thiên Diệu bảo A Dược và một tay chân khác của Nhan Hùng đỡ Cửu Văn Long dậy, còn mình dùng tay khoác tạm chiếc áo khoác của sư gia Huy lên người Cửu Văn Long để tránh bị người khác nhìn thấy, rồi nói:
- Bảo bọn họ, ai không có chuyện gì thì có thể đi, nhưng ai được đi, ai không được đi, do ngươi quyết định. Đi đi, chơi vui vẻ một chút. Ăn cơm của tên chủ nghèo như sư gia Huy mà ngươi còn ăn dữ dội như vậy, bây giờ trước mặt ngươi toàn là những lão đại giang hồ giàu có quyền quý, ngươi ăn ít quá sẽ khiến bọn họ mất mặt đấy.
Đôi mắt Cửu Văn Long gần như tỏa sáng, quả nhiên Tống thư ký mà Huy ca thường nhắc đến rất lợi hại, hắn vừa đến, tất cả mọi người đều không dám mở miệng, bây giờ còn để hắn tự đi nhận người, để những kẻ đánh hắn chờ Huy ca gọi lính Anh đến xử lý.
- Đa tạ Tống thư ký! Ta nhất định sẽ làm!
Cửu Văn Long cười tươi nói với Tống Thiên Diệu đã nói xong và quay lưng đi.
Khi A Dược và những người khác đỡ Cửu Văn Long, Tống Thiên Diệu đã đi đến bên cạnh Nhan Hùng, vỗ vai Nhan Hùng và nói nhỏ:
- Lần sau những chuyện nhỏ nhặt như thế đừng gọi ta đến xử lý, ta xuất hiện chỉ làm mất mặt ngươi trước người ngoài thôi. Chuyện ở đây để ngươi xử lý là được. Nhớ kỹ, ở đây chỉ có ba loại người, người sống, người chết và người của ta. Có kẻ tự chọn con đường khác, sống chết thế nào thì đừng làm phiền ta nữa, người của ta sẽ không thiếu ánh mắt như vậy.
Nói xong, Tống Thiên Diệu vẫy tay gọi Lam Cương:
- Vô Đầu? Đi thôi, đưa ta về ngủ.
Từ đầu đến cuối, Tống Thiên Diệu không hề nhìn Trần Thái đang đứng bên cạnh Hàm Cân Thanh một cái, dù hắn chủ động chào hỏi mình.
- Không phải chứ đại ca, đường xa xôi chạy đến đây, chỉ để nói một câu thôi sao? Ta còn bỏ cả bạn gái, vội vàng đến đón ngươi, chẳng phải là để xem kịch hay sao?
Lam Cương búng tàn thuốc, có vẻ tiếc nuối nói.
Tống Thiên Diệu đi về phía chiếc Ford 49 của Lam Cương, miệng hỏi:
- Đi không?
- Đi, đi chứ, ai bảo ngươi là đại ca, ta là đồ bỏ đi? Trời thật là mù quáng, ta sinh ra đẹp trai thế này, lại biết tiếng Anh, sao nhà họ Chử không mời ta làm thư ký nhỉ.
Lam Cương lẩm bẩm, nhưng vẫn nhanh chóng mở cửa xe cho Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu nhìn Lam Cương cười cười, hắn khá thích tính cách hoạt bát của Lam Cương. Khi lên xe, Tống Thiên Diệu nói:
- Vì sợ ngươi cướp mất phụ nữ nhà họ Chử, ngươi không phải muốn tán tỉnh cô gái ngoại quốc sao? Có cần ta giúp ngươi tìm cơ hội không?
Lam Cương khởi động xe, lùi xe quay đầu thuần thục, giọng điệu không hề ngượng ngùng, thoải mái nói:
- Đa tạ, lần trước là ta có mắt không tròng, đừng chọc ta nữa. Nói đến Tống thư ký, A Hùng đêm đó chỉ đưa người phụ nữ của ngươi, ngươi đã nâng hắn lên làm thám mục cấp cao, hôm nay ta đích thân đưa ngươi đến, có phải cũng nên nâng đỡ ta một chút, cho ta một cơ hội không? Chúng ta đều là người Triều Châu mà?
- Nữ nhân mà Nhan Hùng mang đi đã ngủ với ta, vậy ngươi có ngủ với ta không?
Tống Thiên Diệu cười nói xong rồi ngả người ra sau nhắm mắt lại, hắn vừa từ Mỹ trở về, vẫn chưa hết chứng lệch múi giờ.
Trên bến tàu, Cửu Văn Long chỉ tay vào từng gương mặt khác nhau của những người giang hồ:
- Ngươi không được đi.
- Ngươi không được đi.
- Ngươi không được đi.
- Ngươi, cởi hết quần áo mới được đi.
- Đàn bà thì được đi.
- Văn tỷ cũng được đi.
- Ngươi, cởi hết quần áo mới được đi.
- Ngươi không được đi.
Lữ Nhạc nghe Cửu Văn Long nói liên tục “không được đi” mà trong lòng bực bội, nhưng lại không thể làm gì. Nếu những lời đó do Sư gia Huy nói ra, Lữ Nhạc sẽ không tin, nhưng do Tống Thiên Diệu nói ra, dù là nói dối cũng không ai dám coi như gió thoảng bên tai. Lính Anh sẽ không quan tâm mình có cha vợ như thế nào, cũng không quan tâm mình có phải là thám mục hay không, hơn nữa nếu thật sự bị đưa vào doanh trại, dù vài ngày sau có ra được thì còn mặt mũi nào tiếp tục lăn lộn trong cảnh sát nữa?
- Sái Lão Hùng, ta lấy mười vạn ra, chuyện tối nay coi như xóa sổ, được không?
Lữ Nhạc không chịu nổi việc Cửu Văn Long cứ như đang niệm chú quanh Hãn Cân Thanh, chỉ vào những thành viên của tự đầu, chủ động lên tiếng với Nhan Hùng.
Nhan Hùng nhìn về phía Cửu Văn Long:
- A Long, Lữ cảnh quan đưa mười vạn.
- Mười vạn?
Cửu Văn Long được đỡ trở lại trước mặt Lữ Nhạc, rộng lượng nói:
- Vậy ngươi được đi.
Rồi lại quay về bên cạnh Trần Thái và Hãn Cân Thanh, tiếp tục lẩm bẩm:
- Ngươi không được đi, ngươi cởi hết quần áo mới được đi...
- Giá chót, ba mươi vạn! Mua cho tất cả mọi người được đi.
Lữ Nhạc gần như muốn thổ huyết, ba mươi vạn này gần như là toàn bộ gia sản của hắn và vợ hắn, có lẽ còn phải nhờ cha vợ góp thêm một ít nữa, vốn dĩ là để chuẩn bị chi tiêu mua vị trí thám mục cao cấp cho bản thân, giờ đêm nay lại dùng để làm lợi cho Nhan Hùng.