← Quay lại trang sách

Chương 398 Thiên Tiên cục (1)

Không cần canh chừng gắt gao vậy chứ, sư phụ ra ngoài uống trà với bạn, chiều tối mới về, ba đứa mới đang ở phòng sau học thuộc bài.

Người phụ nữ trung niên đợi hai người vào rồi, khóa cửa gỗ thấp lè tè lại, lẩm bẩm nói.

Vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế nhỏ trong phòng khách, cầm mấy lọn tóc đã cắt tỉa gọn gàng lên so đo, trông bộ dạng đúng là người làm tóc giả, nhưng làm tóc giả chỉ là thứ yếu, bà ta ngồi ở đây giống như đang trông cửa cho người khác hơn.

- Mấy ngày này cẩn thận một chút, mấy ngày trước bến tàu Tây Cống không yên ổn, thám mục cũng bị tống tiền ba mươi vạn, không có chuyện gì khác đâu, chúng ta điều tra vụ án tình cờ đi ngang qua, cảnh trưởng bảo tiện đường ghé qua nhắc nhở đừng để xảy ra sơ suất, mở cửa, chúng ta về đồn.

Tống Thiên Diệu ngậm điếu thuốc đảo mắt nhìn quanh môi trường này, giọng điệu bình tĩnh nói.

Căn nhà thấp lè tè này chia thành phòng trước và phòng sau, phòng trước chính là phòng khách mà người phụ nữ trung niên đang trông coi, hai bên trái phải, phòng sau thì đi qua phòng khách, ở phía sau có hai gian phòng, cả cái sân nhỏ chỉ có một lối ra vào mà người phụ nữ đang canh giữ.

- Biết rồi...

Người phụ nữ trung niên tuy giả vờ ngồi trên ghế đẩu sửa sang tóc, nhưng hai mắt vẫn luôn cảnh giác lén lút liếc nhìn hai người, cho đến khi Tống Thiên Diệu không vội vàng vào phòng, mà nhắc nhở bà ta cẩn thận rồi rời đi luôn, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, trong lúc thả lỏng tinh thần không cẩn thận buột miệng nói một câu tiếng Thượng Hải.

Bà ta đứng dậy nhanh nhẹn mở khóa tiễn Tống Thiên Diệu hai người ra cửa, nhìn hai người đi xa, lại có xe hơi chạy đi, trong lòng càng tin hai người là cảnh sát, người thường làm gì có ai lái xe đến nơi này.

Lên xe rẽ qua hai ngã tư, Tống Thiên Diệu cho xe dừng lại bên đường, nói với A Vĩ:

- Chuyện này không nên để Nhan Hùng lấy công nữa, gần đây hắn đã nổi tiếng lắm rồi, để hắn sắp xếp Vô Đầu dẫn người đến, chắc chắn có vấn đề.

- Có phải chỉ là huấn luyện gà mái tơ không? Kỹ viện thường tìm mấy người phụ nữ huấn luyện gà mái tơ bán thân.

A Vĩ đi theo bên cạnh Nhan Hùng, thấy nhiều chuyện về ba cái độc hại cờ bạc ma túy mại dâm, nghe người phụ nữ trung niên nói huấn luyện ba đứa mới, đầu tiên nghĩ đến là gà mái tơ:

- Chuyện này, người Anh sẽ không để tâm đâu, mà chủ chứa kỹ viện phần lớn đều có thân phận giang hồ, có quan hệ với người trong cảnh sát, dù điều tra ra, cùng lắm cũng chỉ là đãi rượu thôi.

Cái gọi là gà mái tơ, chính là những cô gái vị thành niên xinh đẹp bằng nhiều cách rơi vào tay chủ chứa kỹ viện bị ép tiếp khách, rất nhiều người giàu có thích tìm mấy cô gà tơ chưa mở bao để lấy hên, được coi là một ngành nghề cực kỳ tội ác trong ba cái độc hại cờ bạc ma túy mại dâm.

- Không phải gà mái tơ bình thường đâu, kỹ viện bình thường tìm gà mái tơ về, chắc chắn phải có rất nhiều tay chân canh chừng cẩn thận sợ chạy mất, nhưng ở đây chỉ có một người phụ nữ trông cửa, tuy cũng đủ cảnh giác, nhưng ý nghĩa trong đó rõ ràng là càng ít người biết càng tốt, hơn nữa người phụ nữ đó nói một câu tiếng Thượng Hải, không giống người địa phương làm việc, thực ra những chuyện khác đều không quan trọng, quan trọng là người phụ nữ đó biết làm tóc, vừa hay cô ta làm chuyện xấu, tiện thể đưa cô ta đến nhà máy của ta làm việc nặng. Đi, bảo Nhan Hùng gọi Lam Cương đến, tên đó thích phụ nữ nhất, dù không phải vụ án lớn, ba cô gà mái tơ, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân kiểu này hắn cũng muốn làm, huống chi, gà mái tơ cũng là người, việc nhỏ không làm sao?

Tống Thiên Diệu vẫy tay với A Vĩ:

- Đi đi, ta ở đây đợi ngươi quay lại.

A Vĩ xuống xe đi tìm chỗ gọi điện thoại, Tống Thiên Diệu quay đầu xe lại chạy về gần con hẻm nhỏ đó. Giờ đây tình cờ gặp phải chuyện này, hắn ngược lại không còn cảm thấy bực bội nữa, ngồi trong xe hút thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa gỗ bị khóa ở đằng xa. Vụ lớn vụ nhỏ gì cũng không sao, ít nhất trước hết hãy để người phụ nữ trung niên biết chải tóc kia chuẩn bị đi làm chui cho xưởng tóc giả của mình.

Rất nhanh, Nhan Hùng đã dẫn người đến trước. Lam Cương vẫn còn đang đợi qua biển ở Loan Giới. Nhan Hùng sờ khẩu súng bên hông, bảo những người khác trốn ở con phố bên cạnh trước, còn mình thì lên xe của Tống Thiên Diệu:

- Tống tiên sinh, có chuyện gì vậy? Vô Đầu vẫn phải đợi một lát nữa, nhưng cũng không lâu đâu, hắn tính nóng nảy, trực tiếp bỏ tiền thuê thuyền của cảnh sát thủy vội vàng qua đây.

- Chuyện nhỏ thôi, gần đây ngươi đã nổi bật lắm rồi, chuyện này vẫn nên để cho hắn làm thì tốt hơn, như vậy hắn cũng mang ơn ngươi.

Tống Thiên Diệu nói với Nhan Hùng.

Nhan Hùng cười hì hì:

- Ta biết, Vô Đầu không tệ, ngoại trừ thích phụ nữ ra thì làm người rất nghĩa khí, hơn nữa là người nhà Triều Châu của chúng ta.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện trong xe, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi mặc trường sam, tướng mạo gầy gò, bước đến trước cửa kia, mở miệng nói một câu, cửa liền được người phụ nữ trung niên mở ra từ bên trong, đón ông lão vào. Ông lão này chắc hẳn là sư phụ mà người phụ nữ trung niên đã nhắc đến.

Nào ngờ ông lão vừa mới vào chưa đầy một phút đã quay ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người phụ nữ trung niên bên trong khóa chặt cửa lại, rồi lập tức bước đi ra ngoài phố với vẻ hơi vội vàng.

- Ngươi xuống xe bắt lấy lão già đó, Vô Đầu không kịp đến, coi như hắn không may, lão già đó rõ ràng là muốn chạy.

Tống Thiên Diệu mở miệng nói với Nhan Hùng.