Chương 399 Thiên Tiên cục (2)
Nhan Hùng vừa mở cửa xe, chiếc Ford 49 của Lam Cương đã chạy đến từ phía sau, dừng lại bên cạnh xe của Tống Thiên Diệu, lộ ra một nụ cười:
- Tống tiên sinh, nghe nói có việc cần ta giúp?
- Lão già mặc trường sam phía trước kia, ngươi mang hắn về đây rồi nói chuyện khác.
Tống Thiên Diệu nói với Lam Cương:
- Nếu để hắn chạy mất, ngươi coi như chạy đến đây một chuyến vô ích.
- Kít kít kít~
Lam Cương nghe lời Tống Thiên Diệu, mắt nhìn chằm chằm vào ông lão đã đi được mấy chục mét phía trước, dùng sức đạp ga, hai bánh sau của xe cọ mạnh xuống mặt đất, rồi gầm rú lao về phía trước!
Chỉ trong chốc lát, chiếc xe đã lao đến sau lưng ông lão, ông lão nghe thấy tiếng xe phía sau, đã nhanh chóng tránh sang một bên, nào ngờ Lam Cương lại đánh lái theo hướng ông lão né tránh, hung hăng lao về phía ông ta, có vẻ như muốn đâm chết đối phương.
Khiến ông lão sợ hãi loạng choạng ngã xuống!
Lam Cương đạp mạnh phanh, đầu xe trực tiếp kẹp cả hai chân ông lão xuống gầm xe, lúc này Lam Cương mới xuống xe vén vạt áo lên, lộ ra còng tay miệng chửi:
- Lão già, ra đường không biết mở mắt mà đi à? Muốn mua sẵn tấm bia mộ để mừng Thanh Minh hả! Làm hỏng xe của ta, không bồi thường ba năm trăm đồng thì đừng hòng ra khỏi đồn, chuẩn bị chết trong tù đi!
Chưa đợi ông lão kịp phản ứng, Lam Cương đã tiến lên tháo còng tay, còng tay ông ta vào lưới tản nhiệt đầu xe Ford.
Rồi mới quay đầu nhìn về phía Tống Thiên Diệu.
Nhan Hùng đã gọi thuộc hạ của mình đến từ khi Lam Cương đuổi theo ông lão, A Dược và A Vĩ đến trước thay Lam Cương trông chừng ông lão này, để Lam Cương dẫn đội đi phá cửa căn nhà dân đó.
Lam Cương dẫn thuộc hạ của Nhan Hùng chạy đến trước căn nhà dân, không nói không rằng lên ngay ba cú đá vào cửa gỗ, khiến hai cánh cửa gỗ rung lên dữ dội, miệng hét:
- Mở cửa! Cảnh sát đây!
Người phụ nữ trung niên bên trong vừa mở cửa, lập tức bị mấy tên cảnh sát mặc thường phục đẩy sang một bên tường khống chế. Lam Cương cầm súng dẫn người lục soát tiền viện trước, không thấy gì bất thường, rồi lại dẫn theo mấy tên cảnh sát mặc thường phục cẩn thận tiến vào hậu viện. Sau đó hắn lập tức bước ra với vẻ mặt khó chịu, nói với Tống Thiên Diệu đang hút thuốc bên xe:
- Lão đại, ngài đùa ta à? Bên trong chỉ có ba đứa con gái, lại không bị trói tay chân gì, ngoan ngoãn ngồi đọc sách viết chữ. Tuy bọn họ cũng khá xinh, vừa hay ngài chọn một đứa, Hùng ca chọn một đứa, ta chọn một đứa, mỗi người mang về nhà một đứa.
Nói đến cuối, giọng Lam Cương không nhịn được mang theo ý trêu chọc.
Tống Thiên Diệu vứt điếu thuốc, bước vào trong, không thèm nhìn người phụ nữ trung niên đang bị cảnh sát khống chế, mà tiến thẳng vào hậu viện. Bốn tên cảnh sát mặc thường phục đang canh cửa, thấy Tống Thiên Diệu vào liền nhường chỗ. Tống Thiên Diệu vào phòng, quả nhiên thấy ba cô gái khoảng 15-16 tuổi, mặt mũi được chải chuốt sạch sẽ. Tuy quần áo trên người có vẻ nghèo nàn, nhưng cũng không đến nỗi lôi thôi lếch thếch. Lúc này chúng đang co ro lại với nhau, cúi đầu thấp xuống ngực, không dám nhìn mấy tên cảnh sát mặc thường phục trông như hung thần ác sát.
Bên cạnh có một cái bàn thấp đặt vài cây bút chì và sổ ghi chép, hiển nhiên là dùng để ba người viết chữ. Tống Thiên Diệu bước tới cầm lên xem, chữ viết trên đó hơi non nớt, nhưng cũng coi như ngay ngắn:
- Quê hương bị lũ lụt, hàng trăm vạn dân chúng gặp nạn. Nay có ba chị em, nguyện vì cha mẹ, quê hương, hy sinh thân mình, quyên tiền cứu trợ. Bất kể ai, dù là kẻ lưu manh, người già, hay phu khuân vác, chỉ cần quyên một đồng, sẽ có cơ hội trúng thưởng. Ba chị em nguyện lấy thân làm phần thưởng, nguyện hiến thân cho ba người trúng thưởng...
- Ngẩng đầu lên!
Tống Thiên Diệu xem đến đây, liền tiện tay đưa cuốn sổ cho Lam Cương đang theo sau vào, rồi nói với ba cô gái.
Ba cô gái rụt rè ngẩng đầu lên, cô gái bên phải vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tống Thiên Diệu thì sững người, Tống Thiên Diệu cũng hơi ngạc nhiên, cô gái bên phải lại chính là cô gái bán hát đã đàn tỳ bà và hát cho hắn nghe ở tiệm trà Lục Vũ trước đây.
- Bây giờ ngươi còn thấy đây là mấy con điếm non không?
Tống Thiên Diệu đợi Lam Cương xem xong nội dung trong sổ, mở miệng hỏi.
Lam Cương hít sâu một hơi:
- Đây là... Thiên Tiên cục do bọn lừa đảo bày ra để giết mấy tên nghèo kiết xác và kiếm một mẻ lớn?
...
Tống Thiên Diệu quay người ra khỏi phòng, đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên vẫn đang bị ấn chặt ở tiền viện:
- Ngươi có biết làm tóc giả không? Lão già bên ngoài có biết làm tóc giả không? Ngươi có biết cụ thể người biết làm tóc giả ở Thượng Hoàn sống ở đâu không?
- Ta biết một chút, sư phụ biết làm, ta biết Tôn sư phụ ở Thượng Hoàn sống ở đâu.
Người phụ nữ trung niên bị mấy tên cảnh sát này dọa sợ, nhưng đầu óc vẫn chưa rối loạn, giọng hơi rụt rè nói.
Tống Thiên Diệu tiếp tục hỏi:
- Sư phụ ngươi tên gì? Ngươi tên gì? Người ở đâu?
- Sư phụ tên là Hàn Nghị Phương, ta tên là Tống Tứ Thị, từ tỉnh thành đến Hồng Kông.
Người phụ nữ trung niên hơi ngẩng đầu nhìn Tống Thiên Diệu một cái, rồi lập tức cúi đầu xuống nói.
Tống Thiên Diệu vẫy tay gọi Nhan Hùng:
- Bảo người của ngươi đưa lão già bên ngoài vào, khóa cửa lại, thẩm vấn cho rõ ràng bên trong. Người phụ nữ này lần trước mở miệng nói tiếng Thượng Hải, bây giờ lại nói là từ tỉnh thành đến, thẩm vấn riêng.
Nhan Hùng vừa nghe Lam Cương nói, đây là bọn lừa đảo chuẩn bị bày Thiên Tiên cục để lừa mấy tên nghèo kiết xác. Loại vụ án này cảnh sát rất thích, bọn lừa đảo đều là người có tiền, vắt tiền từ những kẻ này là thiên kinh địa nghĩa.