Chương 411 Ra cửa (2)
Giang Vịnh Ân đang cười vui vẻ, nghe Tống Thiên Diệu nói vậy, lập tức không còn nụ cười, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Thiên Diệu một lúc, khẽ ừm một tiếng:
- Ta đi trước đây.
Tống Thiên Diệu nhìn theo Giang Vịnh Ân đi ra khỏi xưởng của mình, quay đầu lại thở dài một hơi, cuộc sống của Giang Vịnh Ân, có vẻ đang gặp khó khăn.
...
- Cạch cạch cạch!
Bà đầu bếp Hùng tẩu dùng muôi đập mạnh vào thùng nước ở cửa nhà bếp, gọi với các nữ công nhân đang xử lý tóc vụn bên ngoài xưởng:
- Thông báo mọi người nghỉ việc rửa tay xếp hàng lấy cơm, lại là cơm xá xíu, Tống lão bản thật là phát thiện tâm đến mức ngốc nghếch!
Không lâu sau, 60-70 nữ công nhân đang bận rộn trong xưởng xếp hàng, mỗi người cầm bát đũa của mình xếp hàng ở cửa nhà bếp chờ lấy cơm. Đang bận rộn trong bếp, Hùng ca - chồng của Hùng tẩu lúc này đang đổ mồ hôi đặt một thùng cơm lớn vừa hấp xong ra cửa bếp. Hùng ca tên nghe oai phong nhưng ngoại hình lại hoàn toàn ngược với Hùng tẩu, Hùng tẩu lưng hổ eo gấu, thân hình to lớn, còn Hùng ca lại có thân hình gầy nhỏ. Hai vợ chồng chỉ cần đứng cạnh nhau, sự tương phản về thân hình đã khiến người ta buồn cười.
Hùng ca dùng muôi xúc cơm cho từng bát của nữ công nhân, còn Hùng tẩu thì phụ trách cho mỗi bát ba miếng xá xíu, hai miếng rau xanh và một muôi nước sốt xá xíu thơm đặc.
Vừa chia thức ăn vừa liếc mắt nhìn chồng mình, thấy ánh mắt hắn dám dừng lại trên người nữ công nhân nào lâu hơn một chút, lập tức đá cho một cái, khiến các nữ công nhân đang lấy cơm thỉnh thoảng cười khúc khích.
Một số nữ công nhân lớn tuổi hơn, rõ ràng đã lập gia đình và có con, Hùng tẩu thường cho thêm hai miếng xá xíu và thêm hai muôi nước sốt, dặn họ nhớ hâm nóng lại khi mang về cho con.
Những nữ công nhân này lấy cơm xong sẽ quay lại vị trí máy của mình trong xưởng để ăn. Đợi tiễn hết đám người này, Hùng tẩu mới lau tay, gõ cửa một dãy phòng ký túc như một bà mẹ già của những nữ công nhân đang ngủ, gào to:
- Dậy ăn cơm đi, ăn xong ngủ tiếp!
Tất cả nữ công nhân ca đêm đều bò dậy, ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở xếp hàng lấy cơm. Một số nữ công nhân thậm chí mặc nguyên bộ đồ ngủ hoa đứng xếp hàng, để lộ cánh tay trắng nõn và nửa bắp chân trắng muốt. Lúc này, trên bức tường cao của xưởng đã lộ ra hàng chục cái đầu xếp hàng, mắt sáng rực nhìn vào bên trong nơi các nữ công nhân đang xếp hàng lấy cơm, thỉnh thoảng còn huýt sáo.
Hùng tẩu đang bận rộn chia cơm cho công nhân, lúc này không có tâm trạng mắng những tên khốn đó, chỉ có thể thấy nữ công nhân nào ăn mặc không chỉnh tề lười biếng đi ra, miệng không ngừng lải nhải khuyên bảo bằng câu chuyện đẫm máu và nước mắt của mình:
- Mặc quần áo cho đàng hoàng vào, phụ nữ bị người ta nhìn thấy hết thì không còn giá trị gì nữa! Bà đây chính là bị tên khốn kia nhìn thấy nên cuối cùng phải lấy tên vô dụng này!
Tuy nhiên, các nữ công nhân xếp hàng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, thường thì bà còn đang lải nhải thì đối phương đã lấy cơm xong và quay về phòng ngủ tiếp. Thấy người xếp hàng không còn nhiều, Hùng tẩu hướng về phía văn phòng của Tống Thiên Diệu gọi to:
- Lão bản, lão bản nương! Còn ba vị tiểu di thái đó nữa! Ra ăn cơm đi!
Tống Thiên Diệu mặt đen sì, bước ra khỏi văn phòng, tay cầm bát đũa, trừng mắt nhìn Hùng tẩu nói:
- Ta không bằng cho ngươi cái loa to, để ngươi đứng trên đỉnh núi hét cho cả Hồng Kông nghe luôn đi? Ai bảo ngươi biết cô ta là lão bản nương?
Hùng tẩu đón lấy bát đũa của Tống Thiên Diệu, cũng giống như với nữ công nhân, giúp đối phương múc cơm, hai miếng thịt xá xíu, chỉ khác là thêm vài cọng rau xanh, rồi đưa lại cho Tống Thiên Diệu, miệng nói không để ý:
- Ôi chao, tẩu tẩu ta đây là người từng trải, từ khi ngươi nói tóc giả làm xong hôm qua, sáng nay A Vân đã khác hẳn so với trước đây, đêm qua chắc chắn hai người đã...
Nói xong, Hùng tẩu còn liếc mắt đưa tình với Tống Thiên Diệu, ý nói “chuyện này không cần ta nói quá chi tiết”.
Vợ chồng Hùng tẩu là người được Tống Thiên Diệu nhặt về từ Bắc Giác, cặp vợ chồng này đến Hồng Kông tìm người thân, nhưng người thân đã không còn ở đó nữa. Hai vợ chồng bán hết số trang sức bạc còn lại của Hùng tẩu, góp vốn mở một quán ăn vỉa hè nhỏ ở khu công nghiệp Bắc Giác, miễn cưỡng kiếm sống qua ngày, phía trước bán cơm phía sau người ở. Công nhân làm gì có tiền ăn quán vỉa hè, chỉ vài ngày quán đã không trụ nổi. Chính Tống Thiên Diệu đã đưa hai vợ chồng về nhà máy, phụ trách nấu ăn cho công nhân.
Hùng tẩu vốn quen nói năng không kiêng nể, Tống Thiên Diệu cũng đã quen với giọng nói to của bà. Trong nhà máy này, quả thật cần một người phụ nữ trông có vẻ thô lỗ nhưng tâm tư tinh tế như vậy để chu toàn giữa các nữ công nhân, tạo nên uy tín khác biệt so với các nữ công nhân khác, thuận tiện giúp Tống Thiên Diệu giải quyết những xung đột vụn vặt giữa
Vì vậy khi Hùng tẩu trêu chọc mình, Tống Thiên Diệu chỉ giả vờ tức giận và đùa cợt với đối phương mà thôi. Tuy nhiên hôm nay câu nói của Hùng tẩu lại khiến mặt Tống Thiên Diệu hơi nóng lên, con mụ vô lại này mắt thật độc, bình thường có thể phát hiện sớm mọi mâu thuẫn lớn nhỏ của các nữ công nhân còn chưa đủ, bản thân hắn mở xưởng kiêng khem bấy lâu, cuối cùng nhân dịp sản xuất tóc giả xong ra vui mừng, lén lút ăn mặn một lần mà bà cũng biết.