Chương 412 Ra cửa (3)
Tống lão bản, hay để ta cũng đến làm công cho xưởng của ngươi đi! Bữa nào cũng được ăn cơm xá xíu, không trả lương cũng làm!
Trong số hơn chục thanh niên bám trên tường, có vài người suốt ngày treo mình ở đây, đã quen mặt với mọi người trong xưởng, thấy Tống Thiên Diệu đang lấy cơm ở đây, mở miệng nói đùa.
Tống Thiên Diệu chỉ chỉ vào Hùng tẩu:
- Được thôi, để ngươi vào bếp phụ giúp Hùng tẩu làm bếp, làm không?
Những thanh niên này phần lớn đều là công nhân từ các xưởng lân cận, các xưởng khác hầu hết đều thuê công nhân nam, chỉ có xưởng tóc giả của Tống Thiên Diệu là không có công việc nặng nhọc, nên chỉ thuê những nữ công nhân tỉ mỉ hơn để vận hành máy móc.
Những nữ công nhân này vào xưởng đều được phát đồng phục làm việc, mỗi ngày ba bữa do xưởng lo, ai ở xa lười về nhà còn có thể ở trong ký túc xá của xưởng. Những nữ công nhân trẻ tuổi này giống như mật ngọt hấp dẫn, thu hút các công nhân nam trẻ tuổi từ các xưởng lân cận đến bám tường nhìn trộm.
Trở về văn phòng ăn trưa xong, Tống Thiên Diệu mở tủ quần áo phía sau, trước tiên lấy ra bốn bộ tóc giả đặt lên bàn làm việc. Bộ thứ nhất là hàng rẻ tiền từ xưởng Marcus mà hắn mang về từ Mỹ. Bộ thứ hai là hàng cao cấp của Mỹ mà hắn mua từ cửa hàng bách hóa Lane Crawford ở Hồng Kông. Bộ thứ ba là hàng Pháp được bán với giá cao tại Lane Crawford. Bộ thứ tư là bộ tóc giả đầu tiên do các nữ công nhân của xưởng hắn tự sản xuất độc lập và đạt tiêu chuẩn hôm qua.
Trong bốn bộ tóc giả này, hàng rẻ tiền từ xưởng Marcus có chất lượng kém nhất, sản phẩm của xưởng Tống Thiên Diệu ngang ngửa với hàng Mỹ, tinh xảo nhất vẫn là hàng Pháp.
Lâu Phượng Vân lúc này đẩy cửa bước vào định giúp Tống Thiên Diệu dọn dẹp bát đũa. Hôm qua, các nữ công nhân cuối cùng đã không cần Tống Thiên Diệu và nàng thay phiên trông coi nữa, có thể tự mình sản xuất ra những bộ tóc giả được Tống Thiên Diệu chấp nhận. Tâm trạng Tống Thiên Diệu rất phấn chấn, sau hai tháng vất vả, lần đầu tiên hắn uống chút rượu trong bữa tối để ăn mừng, rồi kéo Lâu Phượng Vân làm những chuyện đáng ra đã xảy ra từ lâu giữa nam nữ.
- Lát nữa gọi điện đến tiệm may của cha Uyển Thanh, bảo Uyển Thanh mang mấy bộ vest phụ kiện mà ta nhờ cô ấy đặt may trước đây tới đây, mặc đồ bò đã đủ lắm rồi.
Tống Thiên Diệu nhìn chằm chằm vào bốn bộ tóc giả trước mặt, ánh mắt nóng bỏng nói.
- Định đi... Mỹ sao?
Lâu Phượng Vân cắn môi hỏi. Thời gian qua Tống Thiên Diệu hầu như không ra khỏi xưởng, cùng nàng nghiên cứu kỹ thuật sản xuất tóc giả. Thật lòng mà nói, thời gian này Lâu Phượng Vân gần như cảm thấy cứ sống như vậy mãi cũng tốt, Tống Thiên Diệu không cần phải ra ngoài làm giàu làm sang, hắn chỉ cần giữ một xưởng, còn nàng ở bên cạnh chăm sóc hắn, cảm giác đó rất tốt.
Tống Thiên Diệu lắc đầu, ánh mắt thậm chí không rời khỏi mấy bộ tóc giả, mỉm cười nói:
- Mặc đồ công nhân lâu như vậy, đã đến lúc cởi ra rồi. Chưa vội đi Mỹ đâu, trước hết phải nghĩ cách bán hàng cho thị trường nội địa để quảng bá thương hiệu đã, phải cho mấy ông chủ xưởng ở Bắc Giác biết rằng, làm tóc giả hóa ra lãi như vậy? Khó trách tên ngốc Tống Thiên Diệu có tiền cung cấp ba bữa mỗi ngày cho công nhân.
- Làm ăn có lãi, chẳng phải nên cố gắng không để người khác biết sao?
Lâu Phượng Vân không hiểu tại sao Tống Thiên Diệu lúc nào cũng muốn quảng bá việc kinh doanh tóc giả kiếm được tiền, như thể muốn cả Hồng Kông đều biết vậy.
Cô bước đến sau lưng Tống Thiên Diệu, kéo đầu hắn ngả ra sau tựa vào ngực bụng mình, rồi dùng hai tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho hắn và hỏi.
Thời gian qua, Tống Thiên Diệu thường nhắm mắt xoa thái dương và giữa hai chân mày, tuy rất nhanh đã trở lại bình thường, nhưng Lâu Phượng Vân vẫn cảm nhận được, dạo này Tống Thiên Diệu dường như còn mệt mỏi hơn cả lúc làm thư ký cho nhà họ Chử.
Ngoài việc hàng ngày gần như phải dạy tận tay cho các nữ công nhân, hắn còn phải đọc báo tiếng Anh, ghi chép, gọi điện thoại v.v... Mấy ngày đầu xưởng mới tuyển công nhân thử sản xuất, Tống Thiên Diệu thậm chí còn rất ít thời gian ngủ, thường mặc nguyên quần áo nằm vật xuống giường ngủ một lúc rồi lại dậy tiếp tục làm việc. Đừng nói đến chuyện ân ái, ngay cả những lời trêu ghẹo cũng hầu như không có, lạnh lùng như một người quân tử không gần gũi phụ nữ vậy.
Nếu bây giờ có ai hỏi Lâu Phượng Vân, một người nỗ lực phải như thế nào? Lâu Phượng Vân nghĩ, phải giống như Tống Thiên Diệu vậy.
Tống Thiên Diệu nhắm mắt tận hưởng giây phút dịu dàng, miệng nói:
- Những chuyện này không cần cô phải suy nghĩ, ngươi cứ trông coi xưởng, đợi ta bán được tóc giả là được rồi. Còn nhớ lúc đầu ta đã nói, muốn để ngươi đứng ra mở một câu lạc bộ tư nhân không? Sắp rồi.
Lâu Phượng Vân sững người, giờ nàng đã có một đêm ân ái với Tống Thiên Diệu, vậy mà tên này vẫn còn nhớ đến chuyện bảo nàng đi làm kỹ nữ? Ý nghĩ vừa chuyển, động tác tay nàng cũng ngừng lại. Tống Thiên Diệu nhạy bén cảm nhận được động tác của Lâu Phượng Vân, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng:
- Đừng luôn nghĩ mình thấp hèn như vậy. Đợi ta xử lý xong toàn bộ chuyện này, trong ngành tóc giả Hồng Kông, ngươi sẽ là đại tỷ đầu, đương nhiên phải mở một câu lạc bộ tư nhân, tiện cho ngươi cùng các ông chủ khác trò chuyện, định ra quy tắc ngành nghề.
- Còn ngươi thì sao?
Lâu Phượng Vân hai tay bị Tống Thiên Diệu nắm chặt không thể cử động, đứng sau lưng hắn cúi đầu nhìn gã thanh niên đã loáng thoáng râu ria này và hỏi.
Tống Thiên Diệu nhắm mắt thở dài một hơi:
- Ngươi và Mạnh Uyển Thanh, dù là tầm nhìn hay kinh nghiệm, cũng chỉ đủ làm ăn nhỏ như vậy thôi, nhiều hơn sẽ chỉ làm các ngươi kiệt sức. Những gì các ngươi không làm được, ta sẽ phải tự mình làm. Giúp ta chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa thay quần áo. Trốn trong xưởng lâu như vậy rồi, cũng đến lúc ra ngoài gặp gỡ người khác rồi. Hẹn đại ca Chử tiên sinh của ta, tối nay mời hắn đi vũ trường uống rượu.