Chương 418 Chuyện nhỏ thôi (2)
Hắn hoàn toàn không tin vào những chuyện xin quẻ bói toán này, nhưng hôm nay Chử Hiếu Tín chịu mở miệng giúp mình mà không hỏi nguyên do, sau này đương nhiên hắn phải báo đáp ân tình Chử nhị thiếu hôm nay nhẹ nhàng một câu nói đã chịu bảo lãnh, thành rồng hay không Tống Thiên Diệu không biết, nhưng có lợi ích của hắn, thì sẽ không thiếu phần của Chử Hiếu Tín.
Chử Hiếu Tín luôn coi Tống Thiên Diệu là ngôi sao may mắn trong miệng hắn, thực tế, Tống Thiên Diệu cũng rất may mắn khi có thể gặp được một ông chủ như vậy.
Trả lại lá bùa quẻ cho Chử Hiếu Tín, Tống Thiên Diệu gãi gãi đầu, suy nghĩ nửa ngày mới ngập ngừng mở miệng:
- Bây giờ ta nói không rõ được, nhưng lão đại, nếu có thể, thời gian này làm ăn khó khăn, đừng nghĩ đến việc làm ăn khác, để dành nhiều tiền mặt có thể sử dụng bên mình.
- Biết rồi.
Chử Hiếu Tín cất lá bùa quẻ cẩn thận, đáp lại một tiếng.
Sau khi Tống Thiên Diệu thuyết phục Chử Hiếu Tín bảo lãnh cho việc này, hai người rời khỏi phòng riêng ra ngồi ở khu vực trà đài trong đại sảnh, thưởng thức ban nhạc của vũ trường biểu diễn. Thỉnh thoảng có nam nữ bước vào sàn nhảy giữa phòng, nhảy múa theo điệu nhạc. Thấy hai người bước ra, Lư Bội Anh đang trò chuyện với nhị tẩu ở vị trí xa xa liền gọi ngay nhân viên phục vụ đến, lấy từ chiếc túi xách da cá sấu tinh xảo của mình ra 10 đô la Hồng Kông thưởng cho đối phương:
- Chử tiên sinh họ đã bàn xong chuyện chính, dựa theo rượu trong phòng riêng, hãy giúp mang thêm một phần cho Chử tiên sinh và Tống tiên sinh, sau đó sắp xếp hai vũ nữ đến để không khí sôi động hơn, nhớ bảo vũ nữ đến chỗ ta lĩnh thưởng.
Sau khi nhân viên phục vụ đi sắp xếp, nhị tẩu của Lư Bội Anh cười cười, mở miệng trêu chọc:
- Ồ, chưa đính hôn mà đã có phong thái của đại phụ rồi? Giúp nam nhân của mình gọi vũ nữ đến uống rượu à?
- Tính em hơi trầm lặng, không quen lắm với việc tiếp đãi.
Lư Bội Anh cất túi xách cẩn thận, thành thật nói với nhị tẩu:
- Chẳng phải các tẩu tẩu và mẹ đã dạy em trước đây sao, nam nhân ở bên ngoài giao thiệp xã giao, đừng nên tức giận, phải rộng lượng hơn, nhị ca họ uống rượu với vũ nữ, chẳng phải tẩu cũng làm như vậy sao?
- Ta đã kết hôn với hắn rồi, còn ngươi bây giờ, với A Tín còn chưa đính hôn đã giúp hắn gọi vũ nữ? Sau này có ngươi chịu đấy.
Nhị tẩu của Lư Bội Anh tính cách rất hoạt bát, lúc này đang trêu chọc Lư Bội Anh.
Lư Bội Anh cúi đầu cười cười, nhà họ Lư trọng nam khinh nữ, nam nhân đều phải đi học, du học, nữ nhân ngược lại thoải mái hơn nhiều, học xong thư viện nếu muốn học đại học cũng được, không muốn học đại học thì ở nhà học việc nhà, dù sao cuối cùng cũng không đến nỗi nào, ít nhất cũng là thiếu phu nhân của một gia đình thương gia giàu có.
Lư Bội Anh cũng như vậy, nàng tốt nghiệp Đại học Hồng Kông xong, không tiếp tục du học sâu hơn, 24 tuổi đã đến tuổi lấy chồng, nên được nuôi ở nhà, được ba vị tẩu tẩu và mẹ dạy dỗ cách quản lý việc nhà.
Cô có ấn tượng rất tốt với Chử Hiếu Tín, trẻ tuổi giàu có, diện mạo cũng coi như anh tuấn, tuy trước đây quả thật có tiếng là phong lưu, nhưng hiện giờ đã là vị Thái Bình Thân Sĩ trẻ tuổi, đứng đầu ngành dược, hơn nữa sau khi hai người gặp mặt qua lại, Chử Hiếu Tín cũng không còn như trước đây đêm đêm ca hát, nếu có thời gian rảnh, cũng sẽ hẹn hò với cô ăn đồ Tây, xem phim, lái xe đi dạo, loại nam nhân này đã được coi là ưu tú giữa các đại gia tộc, Lư Bội Anh đã nghe quá nhiều chuyện phong lưu của con cái các đại tộc, Chử Hiếu Tín trước đây nâng đỡ ca nữ làm cậu út đoàn, so với những người đó thì chẳng đáng nhắc đến.
Còn về việc nam nhân khi giao thiệp gọi hai vũ nữ đến uống rượu cùng, xã giao cho không khí sôi động, trong mắt Lư Bội Anh đó là chuyện đương nhiên.
- Người đàn ông đi cùng A Tín là ai vậy? Trông còn trẻ đẹp trai hơn cả A Tín.
Nhị tẩu hỏi bên cạnh.
Lư Bội Anh liếc nhìn Tống Thiên Diệu một cái, mở miệng nói:
- Đó chính là Tống thư ký Tống Thiên Diệu trước đây giúp việc cho Tín ca, lúc ta vừa gặp cũng giật mình, không ngờ Tống thư ký giúp Tín ca giành được việc làm ăn của nhà họ Chương lại trẻ như vậy.
Cô nói xong lại dừng lại một chút, dường như không hài lòng với lời của nhị tẩu, bổ sung:
- Tuy hắn trẻ hơn, nhưng cuối cùng vẫn không đẹp trai bằng Tín ca.
Nhị tẩu của cô cười lên:
- Chưa qua cửa đã giúp nam nhân nhà mình nói chuyện rồi.
Bên kia nhân viên phục vụ thật sự dẫn hai vũ nữ đến chỗ ngồi của Chử Hiếu Tín và Tống Thiên Diệu, Chử Hiếu Tín đối với chuyện này dường như đã quen thuộc, nói với Tống Thiên Diệu:
- Bạn gái ta cởi mở chứ? Giúp ta gọi mỹ nữ đến uống rượu cùng, đại khuê các, làm việc không sơ hở, mẹ già ta thích cô ta còn hơn cả ta.
- Loại vợ này có thể gặp chứ không thể cầu, đại ca không phải cố ý dùng giọng điệu phàn nàn để kích thích ta chứ?
Tống Thiên Diệu rót một ly rượu cho Chử Hiếu Tín, nhường chỗ bên cạnh, ra hiệu cho hai vũ nữ ngồi xuống.
Có vũ nữ ở đó, hai người cũng bắt đầu trò chuyện về chuyện phong hoa tuyết nguyệt, đợi khi uống gần hết một bình rượu mới rời khỏi vũ trường Ngân Nguyệt.