← Quay lại trang sách

Chương 419 Nhân vật lớn trong tương lai (1)

Tống Thiên Diệu trở về nhà máy ngủ, còn Chử Hiếu Tín thì trước tiên đưa Lư Bội Anh về nhà, sau đó mới quay về trang viên họ Chử. Chử Diệu Tông vốn đã đi nghỉ, Chử Hiếu Tín cũng không đánh thức phụ thân dậy, mà ngồi ở hậu sảnh uống trà giải rượu. Đợi đến khi Chử Diệu Tông thức dậy uống nước ban đêm, mới để ý thấy con trai thứ hai của mình đang thản nhiên ngồi uống trà trong phòng khách, rõ ràng là có tâm sự không ngủ được, muốn đợi mình thức dậy uống nước để trò chuyện. Vì vậy Chử Diệu Tông mặc áo ngủ lụa đi đến bên cạnh Chử Hiếu Tín ngồi xuống:

- Chuyện gì vậy?

- A Diệu gặp TA, muốn TA dùng danh nghĩa công ty Lợi Khang để bảo lãnh cho hắn, bảo lãnh khoản vay 200.000 đô la Mỹ tại ngân hàng Hồng Kông Thượng Hải, ta đã đồng ý.

Chử Hiếu Tín hiện giờ gặp phụ thân, không còn rụt rè như trước kia nữa, thẳng thắn nói với phụ thân.

Chử Diệu Tông khẽ gật đầu:

- Ngươi đã đồng ý rồi, còn đến gặp ta làm gì? Hắn có nói với ngươi là vay tiền để làm gì không?

- Ta chưa đợi hắn nói xong đã trực tiếp đồng ý, sau đó mới lo lắng A Diệu có thể sẽ mắc sai lầm, vạn nhất hắn không trả được khoản vay, công ty Lợi Khang là người bảo lãnh, có trách nhiệm hoàn trả khoản vay, nên thông báo trước cho cha, dù sao đây cũng không phải số tiền nhỏ, nếu thật sự xảy ra vấn đề, ta sẽ đứng ra trả nợ, tránh để tin tức đột ngột khiến cha lo lắng.

Chử Hiếu Tín thật thà nói.

- A Tín quả nhiên đã lớn rồi.

Chử Diệu Tông nghe xong lời Chử Hiếu Tín, mỉm cười, đứng dậy đi về phía phòng ngủ:

- Yên tâm đi, hắn đã dám mở miệng với ngươi thì chắc đã nắm chắc 9 phần, nếu không với tính cách đó của hắn, thà tốn công sức hơn cũng không muốn liên lụy rủi ro đến ngươi đâu. Nhưng ngươi có thể nghĩ đến việc nói rõ với ta trước, quan tâm đến cảm nhận của ta, mà không phải mù quáng tự đại tự quyết định, điều đó cho thấy ngươi vẫn biết Lợi Khang là của ngươi, nhưng ngươi là người của nhà họ Chử, điểm này ta rất vui. Chưa đợi A Diệu nói xong đã đồng ý? Ha ha, A Diệu thông minh như vậy, vậy mà lại bị ngươi dùng nhân tình trói chặt, A Tín bây giờ ngươi đã rất lợi hại rồi. Đêm đã khuya, ngủ sớm đi, lần sau nhớ kỹ, chỉ một khoản vay 200.000 đô la Mỹ thôi, không nên khiến ngươi ngủ không yên, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.

...

Thạch Trí Ích ngồi trước bàn làm việc của mình, nhìn bốn cái tóc giả có kiểu dáng khác nhau trên bàn lúc này, Tống Thiên Diệu ngồi đối diện, chờ đợi hắn đưa ra đánh giá.

- Đây là sản phẩm do nhà máy của ngươi sản xuất ra?

Thạch Trí Ích dùng tay sờ chiếc tóc giả trước mặt, nói với Tống Thiên Diệu:

- Ngươi chắc chắn thứ này có thể sánh ngang với tóc giả do người Mỹ sản xuất chứ?

- Ta đã nhờ bạn mình cầm tóc giả đến hỏi ở ba cửa hàng cao cấp của các công ty bách hóa Anh là Lane Crawford, Marks & Spencer và Debenhams, những người phụ trách bán tóc giả ở ba công ty bách hóa đều khẳng định chắc nịch rằng tóc giả trong tay cô ấy chắc chắn là hàng cao cấp sản xuất tại Mỹ.

Tống Thiên Diệu nở nụ cười với Thạch Trí Ích:

- Tóc giả, gần đây ta đọc báo tiếng Anh, để ý thấy dường như nó đã bắt đầu trở nên phổ biến trong giới trẻ ở London, Birmingham, Liverpool và các nơi khác phải không? Đều là học theo giới trẻ Mỹ, dù có thừa nhận hay không thì hiện nay người Mỹ đang dẫn đầu xu hướng thế giới.

- Vậy thì sao?

Thạch Trí Ích cầm một chiếc tóc giả uốn sóng trong tay, nhìn về phía Tống Thiên Diệu.

- Thạch cục trưởng, phòng Quản lý Công thương nên đưa ra một số số liệu nổi bật cho phủ Thống đốc Hồng Kông xem, phải không? Hơn nữa, trước khi bán tóc giả sang Mỹ, cần phải cho mọi người thấy nó bán chạy, kích thích những người vẫn muốn tiếp tục mở nhà máy kiếm tiền, để họ nhận ra rằng đừng quan tâm đến thị trường Nam Dương, Trung Đông nữa, bây giờ họ nên làm ăn với người Mỹ. Ta nghĩ ngươi có thể cân nhắc giúp quảng bá sản phẩm của ta, chẳng hạn như gọi điện cho bộ phận mua hàng của ba công ty chuỗi cửa hàng bách hóa lâu đời ở Anh là Lane Crawford, Marks & Spencer và Debenhams.

Tống Thiên Diệu nói với Thạch Trí Ích:

- Các cửa hàng bách hóa Anh nên ủng hộ Hồng Kông, giúp nó vượt qua khó khăn, thay vì để thành phố Viễn Đông này dần lu mờ, trong khi họ lại bán sản phẩm Mỹ gây ra chuyện này. Hồng Kông hiện là thuộc địa của Anh, những bộ tóc giả trước mặt ngài cũng nên được coi là hàng Anh.

- Nếu giá thấp hơn hàng Mỹ, ta có thể cân nhắc giúp ngươi hẹn họ ngồi lại bàn bạc. Ngươi nói cũng có lý, Hồng Kông là của Anh, điều này không cần bàn cãi. Tất nhiên, sản phẩm của ngươi cũng là của Anh, mặc dù phải ghi chú thuộc địa ở phía sau.

Thạch Trí Ích đã quen biết Tống Thiên Diệu một thời gian, một số lời không cần nói quá úp mở nữa. Hiện tại, một phần lợi nhuận hàng tháng của công ty Quán Á vẫn được chuyển vào tài khoản của vợ hắn, mối quan hệ giữa hắn và Tống Thiên Diệu rất vững chắc.

- Ta đã điều tra, tóc giả Mỹ, trừ những loại màu sắc cực kỳ hiếm và kiểu dáng khó, hầu hết tóc giả, giá bán của ba cửa hàng bách hóa lớn ở Anh khoảng 1400 đến 1550 đô Hồng Kông, trong khi giá nhập từ Mỹ khoảng 1170 đến 1200 đô Hồng Kông. Nghĩa là bán một bộ tóc giả sản xuất ở Mỹ, cửa hàng bách hóa lãi 300 đô Hồng Kông.

- Còn tóc giả của ta, từ nhà máy bán cho công ty thương mại Hiển Vinh của ta, giá là 1000 đô Hồng Kông. Công ty thương mại Hiển Vinh bán cho ba cửa hàng bách hóa lớn, giá thấp nhất có thể là 1050 đô Hồng Kông. Hơn nữa, ta đã giữ cổ phần cho phu nhân Bess ở công ty Hiển Vinh, mỗi bộ tóc giả bán cho ba công ty Anh, tài khoản quỹ từ thiện của phu nhân Bess sẽ tăng thêm 50 đô Hồng Kông. Ngài thấy giá này đủ rẻ chưa?