← Quay lại trang sách

Chương 421 Thiện cảm (1)

Angie Perlis nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc cá nhân trong văn phòng của cô ở công ty luật Clifford Chance. Người hướng dẫn của cô, Juliana Abe, bưng một tách cà phê thơm nồng đi đến cửa văn phòng, dựa vào khung cửa lặng lẽ nhìn Angie Perlis quay lưng về phía mình đang phân loại và gom những cuốn sách, tài liệu đó vào hộp đựng đồ của cô ấy trên bàn làm việc.

Đây là một cô gái Anh xinh đẹp, nàng đã thay bộ váy đồng phục màu tối thường mặc khi đi cùng mình bằng một chiếc áo khoác dài màu đỏ rực rỡ, mái tóc đỏ sẫm trước đây được búi lên bằng kẹp tóc hữu cơ giờ đã xõa xuống, khiến cô trông càng thêm quyến rũ mang vẻ đẹp phụ nữ.

- Ta luôn cảm thấy, ngươi vui vẻ như vậy là vì sắp rời xa ta, đứa trẻ à.

Juliana Abe nhấp một ngụm cà phê, cười nói nhẹ nhàng.

Angie Perlis quay đầu nhìn người hướng dẫn thực tập của mình thời gian qua, mỉm cười rồi tiếp tục bận rộn, nhưng miệng vẫn lịch sự nói:

- Phu nhân, đừng đùa nữa, ta làm sao nỡ rời xa người chứ.

- Câu này nói hay đấy.

Juliana Abe duyên dáng vén mái tóc bạc của mình, dù đã 57 tuổi bà vẫn là người phụ nữ thanh lịch nhất trong công ty luật Clifford Chance:

- Ngươi đã có một đặc điểm của luật sư, đó là nói dối với người hướng dẫn trước. Thành thật mà nói, ta đã đào tạo hơn chục đứa trẻ như ngươi, mỗi lần chia tay chúng đều nói không nỡ rời xa ta, rồi sau đó lại bỏ đi. Ngươi thật sự từ chối làm trợ lý của ta sao? Ta hiếm khi đưa ra lời mời này với thực tập sinh của mình đấy.

Angie Perlis đặt cuốn sách xuống, bước đến trước mặt Juliana Abe, dang tay ôm lấy vị phu nhân già:

- Thưa phu nhân, ta có việc phải làm, ta... người đàn ông của con đang cần ta, ta phải đi gặp hắn.

- Tình yêu.

Juliana Abe gật đầu thông cảm, một tay cẩn thận cầm tách cà phê, tay kia vỗ nhẹ lưng Angie Perlis:

- Phải cho hắn biết sự hy sinh ngươi đã làm vì hắn, đứa trẻ à. Vì hắn, ngươi đã từ chối một công việc gọi là trợ lý của luật sư Juliana Abe tại công ty luật Clifford Chance London.

- Cambridge? Oxford? Imperial College? Tài chính, điện tử, truyền thông? Birmingham, Manchester, hay là Úc?

Juliana Abe đợi Angie Perlis buông tay ra khỏi mình rồi cười hỏi:

- Ta cũng phải biết, chàng trai như thế nào đã đưa đứa trẻ nhiệt tình từ thiện của ta rời xa ta chứ?

Angie Perlis quay lại tiếp tục thu dọn, miệng nói:

- Hồng Kông, hắn là người Trung Quốc, cũng chưa từng du học ở Anh. Lần trước gặp hắn, hắn là một thư ký, bây giờ, hắn là chủ một xưởng nhỏ.

Juliana Abe sững người, hơi nhíu mày:

- Angie, ta có thể hiểu là ngươi từ bỏ cuộc sống và công việc sung túc ở London, chạy đến vùng thuộc địa xa xôi để giúp đỡ bạn trai chủ xưởng nhỏ không? Hơn nữa hắn còn là người Trung Quốc? Ta nghĩ con nên cân nhắc kỹ, trong công ty có rất nhiều chàng trai trẻ... theo ta biết, ngươi đã nhận được hàng chục lần hoa rồi.

- Mặc dù ta ít quan tâm đến tin tức thuộc địa, nhưng theo ta biết, công nghiệp Hồng Kông hiện không có không gian phát triển nào, có lẽ phải đợi đến khi chiến tranh Triều Tiên kết thúc mới có thể bùng nổ phát triển, cuộc sống của chủ xưởng nhỏ đó có lẽ đang rất khó khăn.

- Không có hắn, giờ đây ta sẽ không có được giấy phép hành nghề luật sư do Hội đồng Luật sư Anh quốc cấp, cũng như bản báo cáo thực tập luật sư có chữ ký của ngài và đóng dấu của Clifford Chance - một trong năm hãng luật lớn nhất London. Ta biết cơ hội được theo học bên cạnh ngài quý giá đến nhường nào, chữ ký xác nhận của ngài đã mở đường cho tương lai của ta, ta vô cùng biết ơn ngài, cũng luyến tiếc khoảng thời gian thực tập này. Nhưng chính vì thế mà ta càng biết ơn những gì người đàn ông ấy đã làm cho ta. Nếu không có hắn cho ta tham gia thành lập Oxfam, ta vẫn chỉ là kẻ đáng thương không có được bản báo cáo thực tập.

Angie Perlis xếp sách vào hộp đựng đồ, tự tay ôm lấy nó, rồi quay người nhìn về phía Juliana Abe, mỉm cười nói:

- Còn về vấn đề ngài nói về công nghiệp Hồng Kông và liệu hắn có sống khó khăn hay không, khi gặp ta, hắn vẫn chỉ là một thư ký đáng thương chỉ có một bộ vest nhưng luôn ra tay hào phóng, còn ta là một cô gái nghèo người Anh chỉ có thể ở nhờ trong nhà thờ. Thời gian đó, hắn thậm chí không dám nghĩ đến chuyện lên giường với ta, ta biết hắn rất muốn, nhưng hắn không dám, vì hắn không biết liệu mình có sống được đến ngày mai không.

- Giờ đây, hắn đã có công việc kinh doanh nhỏ của riêng mình, còn ta, cũng trở thành một luật sư có giấy phép hành nghề, chúng ta nương tựa lẫn nhau, vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Ngay cả trong những lúc gian khổ nhất đó, hắn chưa bao giờ dùng từ 'khó khăn' để miêu tả, và sau này cũng sẽ không, ta tin tưởng hắn.

Juliana Abe nhìn Angie Perlis trước mặt mình, cũng bình tĩnh và kiên định như bà khi còn trẻ, lúc này đang mặc một chiếc áo khoác đỏ toát lên khí chất mạnh mẽ như một mỹ nhân rực lửa:

- Với tư cách là một luật sư, lý trí của ta mách bảo đó không phải là một lựa chọn tốt. Nhưng với tư cách là một người phụ nữ, ta chọn tôn trọng và ủng hộ ngươi. Không phải ai cũng may mắn tìm được một người có thể nương tựa khi gặp khó khăn và cùng nhau vượt qua. Nhưng gia đình ngươi có đồng ý không? Theo ta biết, người Trung Quốc ở Hồng Kông vẫn đang trong chế độ xã hội một chồng nhiều vợ, đặc biệt là với thân phận hiện tại của con...

- Một chồng nhiều vợ? Hắn dám đưa phụ nữ khác đến trước mặt ta sao?