← Quay lại trang sách

Chương 422 Thiện cảm (2)

Angie Perlis tự tin mỉm cười nói:

- Có lẽ hắn sẽ rất phong lưu, dù sao hắn cũng sống trong một chế độ xã hội như vậy, nhưng ta đảm bảo, nếu hắn thực sự có phụ nữ khác, thì đó cũng không phải là mối đe dọa ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa ta và hắn. Ta là học trò của ngài, một luật sư thông thạo các điều luật, những ả đàn bà xấu xa nào nếu dám có ý đồ xấu, thì họ phải cẩn thận đấy. Còn về gia đình ta, thân phận của ta, phu nhân Bess đã từng nói, tất cả những chuyện khiến phụ nữ đau đầu, đều nên giao cho người đàn ông yêu cô ấy xử lý, đây chẳng phải là lý do khiến phụ nữ thích người đàn ông đó sao? Hắn đáng tin cậy, chín chắn, không bao giờ khiến phụ nữ phải đau đầu thất vọng. Tạm biệt, phu nhân.

Juliana Abe nhường đường, Angie Perlis ôm chiếc hộp đựng đồ nhỏ của mình bước ra khỏi cửa, sau đó quay người nhìn lại sâu sắc một lần cuối văn phòng của mình.

- Khi gặp hắn, ngươi sẽ nói gì với hắn? Người yêu bé nhỏ của ngươi đã trở về rồi đây?

Juliana Abe đứng bên cạnh, quan sát Angie Perlis có chút luyến tiếc trong ánh mắt, cười nhẹ hỏi.

Khi Angie Perlis quay người lại, gương mặt đã trở nên bình tĩnh, đôi mắt trong veo, cô nhẹ nhàng nói một câu bên tai người thầy của mình, rồi bước đi trên đôi giày cao gót, bước chân uyển chuyển nhưng như một ngọn lửa rời đi:

- Chẳng muốn nói gì cả, ta chỉ muốn cùng hắn hoàn thành những việc đã trì hoãn quá lâu lẽ ra phải xảy ra từ lâu rồi.

...

- Cao, ngươi mua những bộ quần áo này ở đâu vậy, mà giá lại rẻ như thế? Nhìn kìa, bọn nhóc mặc vào trông thật đẹp.

Quân nhu quan Harry nhìn mấy chục đứa trẻ trong trường tiểu học nội bộ của doanh trại, lúc này đang mặc đồng phục mới màu xanh trắng hoạt động trên sân, miệng không ngớt khen ngợi với sư gia Huy.

Sư gia Huy gãi đầu, cười toe toét nói:

- Đây không phải mua sẵn đâu, mà là đặt may riêng, nên giá mới rẻ như vậy.

- Rất tốt, cuối tuần này, bọn nhóc ở bảy doanh trại sẽ tổ chức thi đấu bóng đá, áo đấu đã mua sẵn rồi, không cần nhờ ngươi nữa. Nhưng ta có thể giúp ngươi nói chuyện với các quân nhu quan ở các doanh trại khác, đề xuất để ngươi giúp mua đồng phục cho bọn trẻ ở đó. Dù sao bọn trẻ mặc giống nhau mới đẹp và chỉnh tề. Cao, ngươi đúng là bạn của quân nhân, ta phát hiện từ khi quen biết ngươi, công việc của ta nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hali cười toe toét nói với sư gia Huy.

Sư gia Huy gật đầu, lấy từ cặp da của mình một hộp gỗ tinh xảo đưa cho Hali, rồi mở một cuốn sổ tay nhỏ, đọc theo những chữ đã viết sẵn trên đó:

- Đây là... là xì gà Benson, ta thấy ở cửa hàng cao cấp trong bách hóa nên mua. Trường quan, sinh nhật ngươi sắp đến rồi, đây là quà sinh nhật. H...H...Happy...B...

Hali nghe sư gia Huy đọc từ tiếng Anh ngập ngừng mà nhíu mày, tự mình ghé đầu nhìn những chữ nguệch ngoạc trên đó, chủ động lên tiếng:

- Ngươi cứ nói thẳng bằng tiếng Trung chúc ta sinh nhật vui vẻ là được rồi. Cao, trời ơi, ngươi ghi nhớ cả sinh nhật của tất cả quân nhu quan sao?

- Tất nhiên ta phải nhớ sự quan tâm của các trường quan đối với ta.

Sư gia Huy ngượng ngùng nhét cuốn sổ tay vào cặp, cười với Hali.

Harry vỗ vai sư gia Huy:

- Cảm ơn ngươi về điếu xì gà, cảm ơn. Ngươi chỉ làm ăn nhỏ như vậy mà đã mua xì gà đắt tiền tặng ta. Được rồi, Cao, là bạn bè quen biết lâu như vậy, ngươi luôn tận tâm tận lực với chúng ta, ta nghĩ chúng ta có thể làm một phi vụ tốt hơn. Trong kho của doanh trại có một số máy móc tháo từ tàu thuyền xuống, chắc toàn là động cơ diesel, nồi hơi các thứ.

- Vốn dĩ trước đây sẽ nhờ chính phủ đấu giá giúp, nhưng phải đợi quá lâu. Gần đây doanh trại rất khó khăn, vì quân đội tham chiến ở Triều Tiên, nơi này cũng bị ảnh hưởng. Trường quan luôn muốn ta nghĩ cách bán nhanh để đổi lấy tiền mặt. Bây giờ ta nghĩ có thể xin phép trường quan bán những máy móc đó cho ngươi như phế liệu, nhưng ngươi phải biết cách làm.

- Ngươi không thể thực sự coi chúng là phế liệu chở đi bán. Những máy móc đó nếu đem đấu giá sẽ bán được 8-9 vạn đô la Hồng Kông, ngươi chỉ cần trả trước 1 vạn là có thể chở đi như phế liệu. Sau khi ngươi bán lại giá cao, ngươi kiếm một phần, số tiền còn lại cần đưa cho mấy vị trường quan, gần đây họ cũng rất thiếu tiền. Ta biết ngươi là người đáng tin cậy, nhưng vẫn phải nhắc nhở ngươi, những máy móc này ngươi không thể bán dưới 5 vạn đô la Hồng Kông.

Sư gia Huy làm ăn lâu như vậy, những chuyện hối lộ trao đổi nhỏ nhặt đã làm quá nhiều, thậm chí ngoài rau củ lương thực, còn giúp gia đình doanh trại đặt may quần áo, thậm chí mua bồn tắm và những việc vặt vãnh khác. Nhưng những chuyện đó đều không đáng để suy nghĩ.

Chuyện mà tên mũi to Harry vừa nói khiến hắn hơi do dự. Phản ứng đầu tiên của hắn là suy nghĩ một chút, rồi tìm Tống Thiên Diệu để hỏi ý kiến. Nhưng nhìn vẻ mặt thận trọng của Harry, lại nghĩ chỉ có 5 vạn đô la Hồng Kông, nếu mình chạy đi hỏi Tống Thiên Diệu, có khi Tống Thiên Diệu lại mắng mình một trận. Tống Thiên Diệu luôn nói hắn là ông chủ của công ty Thiên Minh, gặp chuyện phải học cách tự quyết định.

- Trường quan, ta có thể giúp ngài bán. Ta chỉ cần giữ lại tiền vận chuyển, nhân công và các chi phí liên quan là được. Các ngài đang thiếu tiền, ta không nên kiếm lời vào lúc này. Ta có thể bán được bao nhiêu sẽ mang hết về cho ngài.

Sư gia Huy quyết định xong trong lòng, mở miệng nói với Harry.

Vì gần đây binh lính Anh đang thiếu tiền, xin nhờ mình bán bớt một số hàng tồn kho trong kho. Bản thân không nên kiếm tiền vào lúc này, vì rất dễ khiến bọn quỷ ngoại quốc nghĩ rằng mình đang lợi dụng họ một cách vô lý, thừa nước đục thả câu, có vẻ tham lam quá đáng.

- Ta thật sự không nhìn nhầm ngươi, Cao, ngươi đúng là người tốt.

Harry một tay cầm hộp xì gà, một tay nắm chặt tay sư gia Huy:

- Cấp trên chắc chắn sẽ rất vui, ngươi sẽ được lòng ông ấy.