Chương 423 Trò chuyện trên bàn rượu (1)
Vân tỷ, sáng mai bảo công nhân dọn dẹp nhà máy một chút, chiều mai sẽ có khách đến thăm nhà máy.
Tống Thiên Diệu đẩy cửa phòng Lâu Phượng Vân, nói với nàng đang cúi đầu ngồi trước bàn xem xét sổ sách.
Lâu Phượng Vân ừ một tiếng, nhưng không ngẩng đầu lên, mà tiếp tục lật xem tài liệu trước mặt. Tống Thiên Diệu tò mò bước lại gần:
- Sao vậy?
- Ta lật xem rất lâu, sổ sách chỉ thể hiện người Ấn Độ cung cấp tóc, không thấy ghi chép về nguyên liệu Lôi đản tử gửi đến?
Lâu Phượng Vân đợi Tống Thiên Diệu đến gần mới ngẩng đầu lên nhìn hắn nói.
Tống Thiên Diệu gật đầu:
- Là ta làm vậy, tóc Lôi đản tử gửi đến thừa lúc chưa ai chú ý, nhà máy tạm thời tích trữ một phần, đợi vài ngày nữa sẽ để hắn tự tích trữ, ngươi cứ coi như sổ sách chỉ có người Ấn Độ giao hàng là được.
- Biết rồi, vậy ta sẽ tính tiền trả cho Lôi Đản Tử vào các khoản chi phí ăn uống, đồng phục.
Lâu Phượng Vân đóng sổ sách lại, lúc này mới đánh giá Tống Thiên Diệu trong bộ vest trước mặt:
- Ngươi mặc bộ này hợp hơn, mặc đồng phục công nhân mấy tháng, ta nhìn không quen.
- Chiều mới gặp tên quỷ ngoại Thạch Trí Ích, chưa ăn tối, ngươi nhớ dặn công nhân dọn dẹp một chút, ngày mai tên quỷ ngoại sẽ dẫn giám đốc mua hàng của công ty bách hóa đến nhà máy tham quan, ta đi nhờ Hùng tẩu làm ít đồ ăn.
Ra khỏi phòng Lâu Phượng Vân, vợ chồng Hùng tẩu đang ngồi trước cửa bếp nhặt rửa rau cho ngày mai, giờ rau củ lương thực của nhà máy tóc giả cũng do người của sư gia Huy cung cấp, chiều hôm trước sẽ đúng giờ giao rau củ cần dùng cho ngày hôm sau đến nhà máy, hai vợ chồng không cần đi mua, lương thực rau củ cần dùng được giao thẳng đến bếp.
- Hùng tẩu, làm giúp ít đồ ăn, chưa ăn tối, đói bụng, không bằng nấu hai món, Hùng ca và ta uống vài ly.
Tống Thiên Diệu rất không có khí chất ông chủ khi ngồi xổm xuống trước mặt vợ chồng Hùng tẩu, đưa cho Hùng ca một điếu thuốc, cười nịnh nọt nói với Hùng tẩu.
Hùng tẩu bỏ rau xanh trong tay xuống, vỗ vỗ hai tay, thản nhiên nói:
- Nấu ăn không tốn tiền à? Làm ông chủ suốt ngày hào phóng, tự vào bếp lấy đồ ăn thừa tối nay...
- Ta đi làm ít món... Ông chủ đương nhiên không thể ăn đồ thừa, những món thừa đó để sáng mai cho công nhân ca đêm mang về nhà, con mụ chết tiệt, không biết trên dưới, không có Tống lão bản thu nhận, sớm đã chết đói ngươi và ta rồi.
Hùng ca nhận điếu thuốc Tống Thiên Diệu đưa, đứng dậy đi về phía bếp, miệng còn trách móc vợ mình không nên nói những lời như vậy với Tống Thiên Diệu.
Lần này Hùng tẩu không mắng chồng, mà hiếm khi mở miệng giải thích:
- Chính vì hắn phát thiện tâm đến mức ngốc nghếch, ta mới khuyên hắn nên tiết kiệm chút, ta chỉ mong nhà máy của hắn có thể mở được vài chục năm, ngươi và ta cũng có thể yên ổn làm việc vài chục năm đến chết.
- Chỉ hai món thôi, không làm ta phá sản đâu.
Tống Thiên Diệu tự châm một điếu thuốc cười nói.
Tuy Hùng tẩu rõ ràng là chị cả của công nhân nữ trong nhà máy, nhưng nói đến nấu nướng, vẫn luôn là Hùng ca làm bếp chính, Hùng tẩu nhiều lắm chỉ phụ bếp, làm những việc như vo gạo rửa rau thái rau.
Không lâu sau, trong bếp vang lên tiếng nồi chảo va chạm và mùi thơm của thức ăn, nghe thấy mùi thơm bay ra, Hùng tẩu quay người vào bếp lấy ra một cái bàn nhỏ vuông kê bên cạnh bếp, lại lấy ra một hũ nhỏ rượu ngũ gia bì và bát đũa bày biện, sợ sân hơi tối, lại vào bếp lấy một ngọn đèn dầu chống gió thắp sáng, đặt giữa bàn vuông.
Nhà máy không có nguyên liệu gì ngon, chỉ toàn là những món ăn rẻ tiền mà công nhân thường ăn ba bữa. Hùng ca tay chân nhanh nhẹn xào một đĩa nghêu xào ớt đậu, rau muống thịt bò, lại cắt một đĩa nhỏ thịt xá xíu bày lên. Tuy không phải là cao lương mỹ vị, chỉ là những món ăn thường thấy ở quán ăn bình dân, nhưng nhìn mấy món ăn màu sắc rõ ràng cũng khiến người ta thấy ngon miệng.
Tống Thiên Diệu tự mình kéo ba cái ghế đẩu đặt qua, rồi gọi vọng vào trong sân:
- Ninh tiên sinh, ra đây uống vài chén.
Nghe Tống Thiên Diệu gọi mình, Ninh Tử Khôn từ trong một căn phòng ký túc xá đẩy cửa bước ra.
Đại lão thiên Ninh Tử Khôn dẫn đồ đệ Tống Tứ Đề bày Thiên Tiên cục giết người nghèo lừa tiền, bị Tống Thiên Diệu tình cờ vạch trần rồi đưa về nhà máy làm giáo viên, dạy Tống Thiên Diệu, Lâu Phượng Vân và những người khác cách nhìn sắp xếp tóc, độ dệt tóc. Sau khi dạy xong, theo ý của Tống Thiên Diệu là lấy tiền ra đuổi sư đồ Ninh Tử Khôn đi, nhưng cuối cùng Tống Tứ Đề bị Ninh Tử Khôn đuổi đi vì quá ngu, còn hắn thì ở lại.
Theo lời Ninh Tử Khôn, có một bát cơm nhàn để ăn, ai lại muốn mười mấy năm không bày cục rồi lại quay về nghề cũ. Khi còn trẻ hắn quả thật đã từng làm thiên môn bát tướng, cùng vài người bạn đồng hành xông pha Ma Cao, Bắc Bình, tỉnh thành thậm chí cả Thượng Hải, cũng coi như là nhân vật ngang dọc giang hồ. Sau khi chiến tranh kháng Nhật thắng lợi, hắn đã dứt khoát rút lui không ra tay nữa.
Trước đây khi bày cục, hắn chuyên phụ trách làm thoát xác tử, cũng chính là thoát tướng trong chính phản đề thoát của thiên môn bát tướng, phụ trách giúp đồng bọn bày cục thành công, thoát thân thành công, nên biết làm một số đạo cụ giả như tóc giả, râu giả để ngụy trang.
Sau khi rút lui thì tiện thể ở lại tỉnh thành giúp đoàn kịch Quảng Đông làm tóc giả râu giả, tưởng rằng sau khi chiến tranh qua đi có thể an hưởng tuổi già, nhưng không ngờ chiến tranh giải phóng lại bắt đầu, nội chiến quốc cộng, và điều khiến Ninh Tử Khôn không thể chấp nhận nhất là tiền giấy do Quốc dân đảng phát hành mất giá quá nhanh. Hắn là một lão thiên, tuy biết lừa tiền nhưng không hiểu kinh tế tài chính những thứ này, đến ngân hàng rút tiền mới biết, những đồng tiền giấy mà mình đã vất vả lừa được, giờ đây đã không bằng giấy lộn.