Chương 433 Người đầu tiên (2)
Tóc giả, giống như quần áo cao bồi từng thịnh hành ở Mỹ trước đây, mọi người thấy nam nữ ngôi sao Mỹ đều mặc quần áo cao bồi, nên tranh nhau mua, nhưng khi ai cũng có rồi, quần áo cao bồi cũng không còn đặc biệt nữa. Ngoại trừ một vài thương hiệu quần áo cao bồi nổi tiếng ban đầu, nhiều nhà máy đều phải đóng cửa vì mất đơn hàng như trước, khó có thể tiếp tục.
Tống Thiên Diệu thổi một vòng khói nói.
- Ngươi cũng có thể trở thành thương hiệu nổi tiếng trong ngành tóc giả, với khả năng của ngươi, ta tin rằng ngay cả khi ngành này đến thời kỳ suy thoái, nhà máy của ngươi cũng sẽ không phá sản, chỉ là quy mô lớn hơn, nhiều nhất là doanh số giảm mà thôi.
Angie Perlis lại nói:
- Đến lúc đó, ngươi thậm chí có thể được tạp chí gọi là Vua tóc giả thế giới, hãy nghĩ xem, một doanh nhân nổi tiếng toàn cầu.
- Không hứng thú, kiếm một khoản tiền nhanh, chuyển sang kích hoạt ngành công nghiệp tiếp theo sắp nổi lên, tiếp tục kiếm tiền.
Tống Thiên Diệu đặt hai chân của Angie Perlis nằm thẳng, rồi gối đầu lên trên nói.
Angie Perlis dùng tay xoa trán Tống Thiên Diệu:
- Đồ đầu cơ.
- Yên tâm, ta sẽ tìm được một thân phận phù hợp hơn cả ông vua tóc giả mà ngươi nói để xuất hiện trước gia đình ngươi, chuyện này không cần ngươi lo lắng, ta sẽ giải quyết.
Tống Thiên Diệu nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân của đối phương, nhắm mắt nói.
Angie Perlis đáng yêu đảo mắt, gã đàn ông này luôn phản ứng quá nhanh, cô chỉ vừa khuyên hắn kiên trì làm ngành này đến mức lớn nhất, hắn lập tức đoán được thực ra cô đang nghĩ đến việc để hắn có thể nhanh chóng có một thân phận tử tế xuất hiện trước mặt cha mẹ mình.
Dù sao cho đến bây giờ, cha mẹ cô vẫn chưa biết con gái họ đã ngủ với một thanh niên bản xứ từ thuộc địa, có lẽ họ sẽ nói ra ngoài là không phân biệt đối xử với người Trung Quốc, nhưng chắc chắn sẽ không muốn con gái mình lấy một người bản xứ từ thuộc địa, đây là hai khái niệm khác nhau.
Nếu Tống Thiên Diệu có thể có một thân phận thương nhân nổi tiếng, Angie Perlis cảm thấy có khả năng rất lớn thuyết phục được người cha cổ hủ của mình.
- Vài ngày nữa ta sẽ đi Mỹ, ngươi không định nói gì với ta hoặc đưa ta đi dạo một vòng sao? Chỉ ở trong khách sạn với ta thôi à?
Tống Thiên Diệu dụi tắt điếu thuốc, lật người đè Angie Perlis xuống dưới thân, nhìn người phụ nữ dưới thân lúc này cười lớn nói:
- Ta nhớ ra một câu mình từng đọc qua, thừa lúc chúng ta còn trẻ, thừa lúc chúng ta còn can đảm, thừa lúc ta còn yêu nàng, hãy làm tình với ta, thừa lúc ta không quan tâm đến kỹ thuật, tư thế hay thời gian, chỉ quan tâm bạn tình có phải là nàng hay không.
...
- Hùng tẩu, nhà máy vẫn luôn cung cấp ba bữa cho công nhân sao?
Đường Bá Kỳ bưng một đĩa cơm ngồi đối diện vợ chồng Hùng tẩu, vừa ăn vừa mở lời hỏi.
Hắn hút năm sáu điếu thuốc bên ngoài, cuối cùng không nhịn được lại vào nhà máy, năn nỉ mãi, cuối cùng Hùng tẩu bảo anh Hùng dẫn Đường Bá Kỳ đi một vòng qua các xưởng sản xuất. Đường Bá Kỳ nhìn thấy bốn bộ thiết bị sản xuất trong xưởng thì trợn tròn mắt, Tống Thiên Diệu không mua loại dây chuyền sản xuất tóc giả mới nhất mà hắn đã thấy ở nhà máy Marcus, mà là những máy móc cũ kỹ lạc hậu, vận hành theo từng phần riêng biệt, mỗi công đoạn đều cần dùng nhân lực để bù đắp cho sự thiếu sót của máy móc.
Giá của loại thiết bị này chắc chắn rất rẻ, có phải Tống Thiên Diệu cố ý đặt làm không? Thời gian không thể kịp được chứ? Đường Bá Kỳ tính đi tính lại đều cảm thấy nếu bốn dây chuyền sản xuất này là do Tống Thiên Diệu đặt làm, đừng nói là bây giờ mở nhà máy, e rằng máy móc còn chưa được chế tạo xong.
Tên này sau khi tách khỏi mình, rốt cuộc đã đi đâu tìm được bốn bộ máy như vậy.
Điều này khiến Đường Bá Kỳ càng cảm thấy không thể rời đi, không gặp được Tống Thiên Diệu thì không định đi, nên mặt dày ở lại nhà máy ăn trưa, cố ý dụ Hùng tẩu nói một số thông tin về nhà máy bên cạnh, để tăng cường hiểu biết của hắn về Tống Thiên Diệu, nhưng Hùng tẩu không có kiến thức gì, cũng chẳng quan tâm đến sản xuất của nhà máy, chỉ nói đi nói lại là Tống Thiên Diệu phát thiện tâm đến mức ngốc nghếch, bỏ tiền ra làm lợi cho công nhân một cách vô ích, vừa cung cấp ba bữa ăn vừa cung cấp chỗ ở, thậm chí còn phát đồng phục làm việc v.v.
Cứ như vậy khó khăn lắm mới từ trưa cầm cự đến ba giờ chiều, trời không phụ lòng người, Đường Bá Kỳ đang giúp Hùng tẩu nhặt rau chuẩn bị nấu bữa tối ở cửa nhà bếp, cuối cùng cũng đợi được Tống Thiên Diệu bước chân hơi lảo đảo đi vào nhà máy.
- A Diệu.
Đường Bá Kỳ vứt bỏ rau xanh trong tay, vỗ vỗ hai tay, đứng dậy mở miệng nói với Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu và Angie Perlis bận rộn xong chuyện vay vốn, trở về khách sạn mây mưa vài phen, để lại cô gái Tây trong khách sạn nghỉ ngơi, Tống Thiên Diệu cố gắng gượng dậy lái xe về nhà máy, vốn định lấy một số tài liệu sổ ghi chép rồi quay lại khách sạn ngủ tiếp, không ngờ vừa vào nhà máy đã thấy Đường Bá Kỳ đẹp trai hơn mình mở miệng chào hỏi.
Đường Bá Kỳ là kiểu người rất khó khiến người khác ghét bỏ, có thể mặc vest mà không hề kiểu cách ngồi xổm trước cửa bếp giúp Hùng tẩu đầu bếp nhặt rau, từ đó có thể thấy được sự phóng khoáng của gã này. Tống Thiên Diệu rất có cảm tình với chàng trai có biệt danh là Billy này, với kiểu người như vậy, nếu có thể làm bạn thì tốt nhất đừng nên trở thành đối thủ.
- Ngươi đến Hồng Kông khi nào vậy?
Tống Thiên Diệu thấy Đường Bá Kỳ xuất hiện trong xưởng, bước tới bắt tay đối phương, cười hỏi:
- Đi, vào văn phòng của ta nói chuyện.