← Quay lại trang sách

Chương 448 Cuộc gặp gỡ định mệnh (1)

PS: Xin lỗi mọi người, đến giờ này mình mới đăng truyện được vì vừa có điện sau mưa bão.

Khi Lam Cương gặp Tống Thành Khê, Nhan Hùng, Tề Nguy Văn và những người khác tại Viện phúc lợi Lệ Loan, thực ra cách đó chưa đầy hai cây số về phía tây tại bến tàu nhỏ Lệ Loan, Tống Thiên Diệu mặc áo khoác đen, đang đứng bên bờ biển cùng Lôi Anh Đông khoác áo mưa đen vừa chạy đến. Trước sau hai người có mấy thuộc hạ của Lôi Anh Đông đứng, có hai người đứng trên cầu tàu liên tục dùng ống nhòm nhìn ra xa ngoài mặt biển.

- Đa tạ ngươi chịu giúp một tay.

Tống Thiên Diệu đưa cho Lôi Anh Đông một điếu thuốc, rồi giúp đối phương và mình châm lửa, nhìn Lôi Anh Đông trước mặt nói một câu.

Lôi Anh Đông hít một hơi thuốc lá, cười không để ý:

- Chúng ta hợp tác đã lâu, ngươi lại rất chiếu cố ta về giá thuốc, nay chỉ gặp chút chuyện nhỏ thôi, lại không bắt ta xông lên trước giúp ngươi giết người, chỉ là để ta gõ trống bên lề, đương nhiên không sao rồi. Dù sái lão muốn tra cũng không tra được đến ta, không cần gấp, ta gọi điện cho Hà tiên sinh ở Ma Cao, hắn đã hứa giúp sắp xếp phóng viên qua đây, nhất định sẽ qua được. Người của ta đã sắp xếp thuyền cao tốc ở bến tàu Thượng Hoàn, tàu khách Ma Cao vừa cập bến Thượng Hoàn, thuyền cao tốc sẽ lập tức đón người trực tiếp chạy đến đây.

Tống Thiên Diệu gọi điện liên lạc với Lôi Anh Đông, là muốn hỏi hắn có tàu nào đang dỡ hàng ở Ma Cao không, nếu có thì có thể đưa vài phóng viên đến Hồng Kông được không. Lôi Anh Đông hỏi một câu lý do của Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu kể lại chuyện viện phúc lợi, chỉ nói Lệ Hoàn có một viện phúc lợi bán máu và mạng sống của người Trung Quốc, hắn chuẩn bị để báo chí Ma Cao đăng tin phanh phui, không nói là muốn giết một bác sĩ quỷ lão.

Hắn hơi nóng vội, câu nói viện phúc lợi bán máu và mạng sống của người Trung Quốc khiến Lôi Anh Đông nhạy bén bắt được sơ hở, hỏi có phải người nước ngoài làm không, Tống Thiên Diệu có phải muốn giết quỷ lão trừ hại không. Sau khi bị hỏi liên tục, Tống Thiên Diệu cũng đành cắn răng thừa nhận, nói với Lôi Anh Đông, nói cho hắn biết thì Lôi Anh Đông không thể giả vờ không biết nữa.

Lôi Anh Đông bên kia điện thoại sau khi biết toàn bộ sự việc, chỉ hỏi một câu địa chỉ viện phúc lợi, lại dặn dò một câu bảo Tống Thiên Diệu nhớ sắp xếp cho Lam Cương diệt khẩu ở đường Đăng Ba Cửu Long, rồi bảo Tống Thiên Diệu gặp ở bến tàu nhỏ Lệ Hoàn nói chuyện tiếp.

Vì vậy Tống Thiên Diệu dặn dò xong Lam Cương, sau khi Lam Cương lên đường đến viện phúc lợi, bản thân Tống Thiên Diệu cũng lái xe đuổi theo đến Lệ Hoàn gặp Lôi Anh Đông.

- Ngoài phóng viên, ta còn nghĩ giúp ngươi, giết quỷ lão đương nhiên cũng phải có người làm chứng mới có thể khép kín vụ việc. Ngươi muốn nổ súng bắn bọn bắt cóc ở chốn đông người, làm ra vẻ bác sĩ quỷ lão bị bắt cóc, khó tránh khỏi cảnh sát đội điều tra người dân xung quanh xác nhận.

- Hai xe của ngươi đến đường Đăng Ba Cửu Long ra tay, con đường đó ta đã nhờ bạn bè sắp xếp xong, công ty địa ốc đang chuẩn bị xây nhà ở đó, người thuê nhà đều đã dọn đi bảy tám phần, người đi đường và cư dân đều không thấy nữa, chỉ có xưởng luyện vàng của hắn vì đang tìm đất thuê khác nên tạm thời chưa dọn hết. Khi người của ngươi ra tay, hắn sẽ để lại bốn năm tâm phúc trên con đường đó, khi cảnh sát đội đến hiện trường điều tra, bọn họ sẽ làm chứng giúp ngươi khẳng định chuyện này. Nhân chứng vật chứng đầy đủ mới tính là ổn thỏa.

Lôi Anh Đông kẹp điếu thuốc nói với Tống Thiên Diệu.

Tống Thiên Diệu ngậm điếu thuốc nói:

- Ngươi có nhiều bạn bè nhỉ, chuyện làm chứng giả này, chủ tiệm vàng bình thường không có gan làm đâu.

- Có thể làm bạn với ta, đều giống ta cả, đủ gan cầm mạng mình ra đánh cược. Ngươi cũng vậy, bạn ở Ma Cao cũng vậy, bạn ở đường Đăng Ba cũng vậy, bản thân ta cũng vậy, đều là có gan trước, rồi mới có não, nếu không đều nhát như chuột, làm sao làm bạn được? Lát nữa bọn họ đến, ta giới thiệu các ngươi làm quen.

Lôi Anh Đông cười với Tống Thiên Diệu:

- Tên ở Ma Cao ban đầu ta và hắn coi như là thù địch, ta suýt dẫn anh em đi làm thịt hắn, sau đó là Hà Hiền Hà tiên sinh đứng ra điều giải cho chúng ta, sau khi xóa bỏ hiểu lầm, mọi người mới lại làm bạn. Ngoài việc hợp tác với người khác mở công ty vận tải đường thủy, hắn còn làm đại lý kinh doanh thuốc men, kinh doanh vàng, lại mở nhà máy lọc dầu, hiện giờ tài sản bốn năm trăm vạn.

- Còn về người bạn ở đường Đăng Ba, đôi khi hàng vận chuyển của ta đến Ma Cao hoặc Thâm Quyến, vì phía đại lục thiếu đồng Hồng Kông, cũng sẽ dùng cá vàng thanh toán. Muốn giao dịch cá vàng ở Hồng Kông riêng tư rất phiền phức, bị rất nhiều tên khốn tham lam coi là đồ ăn cắp ép giá rất thấp. Người bạn ở đường Đăng Ba này ngược lại rất trọng nghĩa khí, sẵn sàng thu vàng của ta theo chín phần mười giá thị trường. Còn về ngươi? Về ta? Không cần nói nữa chứ?

Đứng lâu một chút bên bờ biển tháng mười hai, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy hơi lạnh lẽo. Tống Thiên Diệu vừa khoác áo khoác lại, một tiểu đệ của Lôi Anh Đông đứng ở xa bên bờ biển đột nhiên giơ ống nhòm lên nói:

- Một chiếc thuyền nhỏ đến rồi!

Câu nói vừa dứt, chưa kịp để Tống Thiên Diệu và Lôi Anh Đông nhìn theo ánh mắt của hắn, hắn đã lên tiếng gọi tiếp:

- Là hai chiếc, đều là thuyền của chúng ta, Tử ca, hai chiếc thuyền nhỏ ở bến tàu Thượng Hoàn và Tiêm Sa Chủy đã cùng lúc đến, anh em trên hai chiếc thuyền đã đánh tín hiệu, gió yên sóng lặng, bình an vô sự.