← Quay lại trang sách

Chương 449 Cuộc gặp gỡ định mệnh (2)

Lôi Anh Đông nói với Tống Thiên Diệu:

- Bọn họ đến rồi.

Theo lời hắn nói, trên mặt biển xa xa, hai chiếc thuyền cao tốc tạo thành hai vệt sóng trắng trên mặt nước xanh đen, ban đầu chạy riêng rẽ, đến đoạn cuối cùng thì biến thành hai chiếc thuyền cao tốc song song, thẳng tắp xé toạc mặt biển lao về phía bờ!

Khi thuyền cao tốc sắp lao thẳng lên bờ, mới rẽ trái phải sang hai bên, nhờ đà vừa rồi của thuyền, thậm chí không cần người của Lôi Anh Đông ở bờ giúp đỡ ném dây buộc cọc, hai chiếc thuyền cao tốc đã vẽ một vòng tròn đẹp mắt, cuối cùng dừng lại vững vàng ở hai bên cầu tàu cũ kỹ này, khoảng cách giữa thuyền và cầu tàu chỉ còn khoảng ba bốn mươi centimet, thậm chí không cần bắc cầu, đã đủ để người trên thuyền cao tốc bước thẳng lên cầu tàu.

- Giỏi quá!

Tống Thiên Diệu không nhịn được khen một câu, người lái thuyền đều là thủ hạ của Lôi Anh Đông, tuy Tống Thiên Diệu biết Lôi Anh Đông dẫn một nhóm thủ hạ ra biển chẻ sóng xẻ gió kiếm ăn, nhưng chưa từng tận mắt thấy nhóm người này thể hiện bản lĩnh của mình, hôm nay thấy kỹ thuật lái thuyền cao tốc tuy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nhưng đã có thể tưởng tượng được tại sao nhóm người này có thể nhiều lần thoát khỏi sự truy đuổi của thủy thủ Anh quốc và Đại Thiên Nhị trên biển.

Trên chiếc thuyền nhỏ bên trái, một thanh niên động tác nhanh nhẹn nhảy thẳng lên cầu tàu, cười bước về phía Tống Thiên Diệu và Lôi Anh Đông đang đứng bên cầu tàu, gã thanh niên này khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, mặc một bộ tây phục, bên ngoài cũng học theo Lôi Anh Đông, để tránh tây phục bị ướt, khoác một chiếc áo mưa cao su dài che chắn bọt nước sóng biển, lúc này đã cởi mũ mưa ra, dung mạo không thể nói là anh tuấn, chỉ có thể nói là đoan chính, bên mép phải có một nốt ruồi đen, miệng rộng và hai hàng lông mày rậm khiến người ta nhìn một cái là không thể quên.

- Lôi đản tử, thủ hạ của ngươi múa thuyền trước mặt ta định dọa ta sao? Ta nể mặt ngươi nên không làm mất mặt hắn, lần sau ngươi nói với hắn, ta từ hai mươi đến hai mươi ba tuổi, tối nào cũng đi thuyền nhỏ qua biển đến Ma Cao, sóng cao năm mét, mười mét đều đã từng thấy.

Gã thanh niên này đi đến trước mặt hai người, trước tiên gật đầu chào Tống Thiên Diệu, sau đó mở miệng nói với Lôi Anh Đông.

Lôi Anh Đông giới thiệu cho hai người:

- Đây, hắn chính là ông chủ chi nhánh Hồng Kông của Chu Đại Phúc, Trịnh Ngọc Đồng, còn gọi là Đại Khẩu Đồng, thủ hạ của xưởng nấu vàng ở đường Đăng Ba, chính là do hắn sắp xếp.

- Ông chủ xưởng tóc giả Cửu Quang, Tống Thiên Diệu, có một tên quỷ ngoại quốc giết người bán máu người của chúng ta, chính là A Diệu chuẩn bị đưa hắn lên đường.

- Tống thư ký bên cạnh Chử tiên sinh trước đây phải không, đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu.

Phò mã của ông chủ Chu Đại Phúc Chu Chí Nguyên, từ chân sai vặt trong tiệm vàng Chu Đại Phúc làm lên, một đường ngồi đến vị trí ông chủ chi nhánh Hồng Kông Trịnh Ngọc Đồng đưa tay nắm chặt tay Tống Thiên Diệu:

- Đã sớm nghe Lôi đản tử nhắc đến tên ngươi, nghe nói chính là ngươi ra tay thiết kế quỷ ngoại quốc, ta mới đặc biệt đến gặp một lần, can đảm giết quỷ ngoại quốc ta không có, nhưng dũng khí hô một tiếng tốt cho người đưa hắn lên đường thì có, người của ta ở đường Đăng Ba đều đã sắp xếp xong, toàn bộ đều là bạn hàng đã theo nhà mấy chục năm, cứ yên tâm.

Tống Thiên Diệu lại không ngờ lúc này người giúp Lôi Anh Đông nấu vàng lại là một trong những đại phú hào tương lai của Hồng Kông Trịnh Ngọc Đồng, lúc này bắt tay cười với đối phương:

- Đa tạ Trịnh lão bản giúp đỡ.

- Không cần khách sáo, gọi ta là A Đồng là được, Lôi đản tử một lời, không giúp cũng phải giúp, ai bảo hắn năm đó ở trên biển vừa hay cứu ta, không có hắn, ta sớm đã lật thuyền rơi xuống biển cho cá mập ăn rồi.

Trịnh Ngọc Đồng giải thích với Tống Thiên Diệu lý do tại sao hắn chỉ vì một câu nói của Lôi Anh Đông mà chịu giúp đỡ Tống Thiên Diệu.

Hắn là người thông minh, biết vào lúc này, đột nhiên tỏ ra thân thiện ngược lại sẽ khiến Tống Thiên Diệu cảnh giác trong lòng, không bằng tự mình đường hoàng chủ động nói rõ lý do.

- Nếu ngươi chết vào đêm đó, có lẽ ngươi sẽ là người được chôn cất xa hoa nhất.

Lôi Anh Đông đứng bên cạnh nói đùa một câu.

Cùng lúc ba người gặp nhau, bên phải chiếc ca nô cũng có người đang xuống. So với chiếc ca nô của Trịnh Ngọc Đồng chỉ có hắn và Lôi đản tử hai thuộc hạ, chiếc ca nô kia chen chúc tới bảy người. Lúc này ba người trông như phóng viên văn nhã khoác áo mưa, chân hơi run rẩy được người khác dìu lên cầu tàu, rõ ràng đã bị kỹ thuật lái thuyền của thuộc hạ Lôi Anh Đông dọa cho hồn xiêu phách lạc. Để lại ba phóng viên và thuộc hạ của Lôi Anh Đông trên cầu tàu hồi phục, có hai người khoác áo mưa đen đi về phía ba người.

Lần này không đợi Lôi Anh Đông giới thiệu, Tống Thiên Diệu đã nhận ra thanh niên đi đầu.

Trông có rõ dòng máu châu Âu, chàng thanh niên anh tuấn tiêu sái hạ mũ áo mưa xuống, để lộ mái tóc được chải chuốt kỹ càng bằng sáp. Hắn im lặng quét mắt qua Lôi Anh Đông, rồi nhìn Tống Thiên Diệu, Trịnh Ngọc Đồng, cuối cùng đưa mắt dừng lại trên người Lôi Anh Đông, lau nước mưa trên mặt:

- Ba tòa soạn báo, ba phóng viên, thân gia vài triệu của ta, tự thân chạy vạy đưa đến cho ngươi, có đủ tình bằng hữu không?

- Nếu không phải Hà tiên sinh mở lời, ngươi có chịu đến không? Thân gia vài triệu? Nhiều lắm sao?