Chương 450 Tiếng súng (1)
Lôi Anh Đông cười với người đến, rồi giới thiệu hai người bên cạnh:
- Hai vị này là bạn của ta ở Hồng Kông, ông chủ tiệm vàng Chu Đại Phúc Trịnh Ngọc Đồng, vàng trong tiệm hắn cũng đáng giá vài triệu chứ? Ông chủ Cửu Quang Giả Phát Tống Thiên Diệu, đơn hàng bách hóa hai năm đã một ngàn vạn đô Hồng Kông, nằm nhà chờ tiền từ trên trời rơi xuống túi, thân gia vài triệu mà để ngươi từ Ma Cao lên thuyền chạy đến Hồng Kông khoe khoang?
Nói xong, Lôi Anh Đông lại giới thiệu đối phương với hai người:
- Tên này là chủ quản bộ phận cung ứng Cục Mậu dịch Ma Cao, ông chủ nhà máy lọc dầu Liên Hưng, Hà Hồng Sanh.
Hà Hồng Sanh bắt tay với Tống Thiên Diệu và Trịnh Ngọc Đồng.
Thấy phía sau Hà Hồng Sanh có một thanh niên to lớn vẫn chưa lên tiếng, Lôi Anh Đông hỏi Hà Hồng Sanh:
- Bạn của ngươi?
- Không phải, thuộc hạ của Hà tiên sinh, sợ ta tự dẫn phóng viên đến Hồng Kông không an toàn, để hắn cùng qua giúp đỡ, hơn nữa Hà tiên sinh còn bảo hắn mang vài lời đến cho vị Tống tiên sinh này.
Hà Hồng Sanh vừa nói vừa quay người chỉ về phía thanh niên to lớn rồi chỉ Tống Thiên Diệu:
- Vị kia chính là Tống Thiên Diệu muốn giết quỷ lão.
Gã thanh niên cao hơn Tống Thiên Diệu cả nửa cái đầu kia cởi mũ áo mưa, để lộ khuôn mặt vuông vức như được đẽo gọt bằng dao búa, đôi mắt tròn đánh giá Tống Thiên Diệu, dường như có chút nghi hoặc vì sao kẻ dám giết quỷ lão lại trẻ như vậy. Tuy nhiên, đã biết đối phương là Tống Thiên Diệu, hắn cũng bước đến trước mặt Tống Thiên Diệu, nói bằng giọng mang âm điệu Quảng Tây:
- Ta tên Hoàng Lục, là tùy tùng bên cạnh Hà tiên sinh. Hà tiên sinh bảo ta mang vài lời đến cho Tống Thiên Diệu Tống tiên sinh. Hà tiên sinh nói, nếu Tống tiên sinh ra tay giết quỷ lão không tiện, có thể để ta thay mặt làm việc đó. Ta giết xong để phóng viên tiện thể chụp ảnh, để lại cho cảnh sát Hồng Kông dán thông báo truy nã rồi về Ma Cao, cảnh sát Hồng Kông không dám đến Ma Cao bắt ta.
- Hà tiên sinh còn nói, nếu sau khi Tống tiên sinh tự mình hành sự, vì chuyện này mà phát triển ở Hồng Kông không thuận lợi, cũng có thể đến Ma Cao phát triển, ông ấy nhiệt liệt hoan nghênh. Cuối cùng Hà tiên sinh còn nói, đệch mẹ nó, tên quỷ lão đó đáng chết lắm, nên giết.
....
Tống Thiên Diệu biết Hà tiên sinh mà Lôi Anh Đông, Hà Hồng Sanh thậm chí cả Hoàng Lục trước mặt nhắc đến chính là Hà Hiền - lý sự trưởng Tổng thương hội Trung Hoa Ma Cao. Trong thời kỳ Thế chiến thứ hai, Trung Quốc, Anh, Bồ Đào Nha, Nhật Bản bốn bên đều phải nể mặt Hà Hồng Sanh, ba đời thống đốc Ma Cao đều là khách quý của ông ta. Quyền kinh doanh vàng độc quyền ở Ma Cao chính là công ty của ông ta đang vận hành, ba khách sạn lớn nhất Ma Cao cũng thuộc công ty của ông ta. Có thể nói các ngành nghề kiếm tiền ở Ma Cao đều có cổ phần của ông ta, quả thực là vị vua không ngai của Ma Cao.
Cho dù lúc này Hà Hồng Sanh đang đứng trước mặt Tống Thiên Diệu, kiếp trước tuy có tài sản nghìn tỷ, được gọi là vua sòng bạc Ma Cao, tuy cũng họ Hà, nhưng địa vị so với Hà Hiền ở Ma Cao vẫn chênh lệch một trời một vực. Con trai Hà Hiền là đặc khu trưởng đầu tiên của Ma Cao, thực sự xứng danh Hà gia vương của Ma Cao. Còn Hà Hồng Sanh, cả đời cũng chỉ được gọi là vua sòng bạc Ma Cao. Vua Ma Cao và vua sòng bạc Ma Cao, chỉ khác nhau một chữ, nhưng địa vị chênh lệch không biết bao nhiêu lần.
- Đa tạ Hà tiên sinh quan tâm. Đợi khi vụ việc này lắng xuống, ta nhất định sẽ đích thân đến Ma Cao cảm tạ Hà tiên sinh. Còn nữa, chuyện nhỏ như vậy không cần phiền Hà tiên sinh và Hoàng tiên sinh, ta đã sắp xếp ổn thỏa, việc của mình cần tự mình làm mà.
Tống Thiên Diệu nói với Hoàng Lục đang đứng trước mặt, người cao to vạm vỡ, tướng mạo oai nghiêm.
Nhưng không hiểu sao, Tống Thiên Diệu cảm thấy Hoàng Lục trước mặt dù đang nghiêm mặt ra vẻ nghiêm túc, nhưng vẫn toát ra vẻ hào hứng muốn thử sức.
Đã Tống Thiên Diệu không cần hắn giúp giết người, Hà Hồng Sanh cũng không nói nhiều, xoay người lùi sang một bên, chờ đợi đi cùng ba phóng viên kia để điều tra phỏng vấn viện phúc lợi.
Tống Thiên Diệu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ:
- Giờ này tên quỷ ngoại quốc chắc đã được chở về hướng khu trung tâm rồi.
- Không đi xem tận mắt không?
Trịnh Ngọc Đồng nhìn Tống Thiên Diệu và Lôi Anh Đông:
- Ta đặc biệt chạy đến để cùng các ngươi ngồi hàng ghế đầu đấy? Đi thuyền cao tốc đến lầu hai lò đúc vàng của ta, có thể nhìn rõ mồn một, chắc vẫn kịp.
- Giết người có gì hay mà xem.
Lôi Anh Đông ném mẩu thuốc lá trong tay đi:
- Xem hay không xem thì tên quỷ ngoại quốc cũng sẽ chết thôi, để người của ngươi nhìn cho rõ là được, nhớ giúp ghi lời khai khi lấy cung là được rồi.
Tống Thiên Diệu thì để ý thấy sắc mặt Hà Hồng Sanh vẫn luôn có vẻ u uất, bèn lên tiếng hỏi:
- Hà tiên sinh có tâm sự?
Hà Hồng Sanh liếc nhìn Tống Thiên Diệu, lấy khăn tay lau khuôn mặt vẫn còn hơi ẩm ướt của mình:
- Đã quen biết nhau rồi, đừng gọi Tống lão bản Hà tiên sinh nữa, ta gọi ngươi A Diệu, ngươi gọi ta A Sanh là được. Ta không sao, chỉ là tâm trạng hơi không thoải mái, nếu không cũng chẳng đặc biệt đến Hồng Kông hóng gió giải sầu.
- Chuyện nhà máy lọc dầu của ngươi vẫn chưa giải quyết xong à?
Lôi Anh Đông rõ ràng biết chuyện, chen vào một câu.
Thấy Tống Thiên Diệu và Trịnh Ngọc Đồng đều nhìn về phía mình, Lôi Anh Đông chỉ vào Hà Hồng Sanh nói:
- Kho hàng nhà máy lọc dầu của hắn, giữa ban ngày ban mặt bị người ta ném vào sáu quả lựu đạn tự chế, may mắn chỉ nổ hai quả, nếu không dầu hỏa trong kho có thể làm nổ tung nửa con phố.
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Tống Thiên Diệu cảm thấy việc mình giết một tên quỷ ngoại quốc ở Hồng Kông so với Hà Hồng Sanh ở Ma Cao, quả thực chẳng đáng nhắc tới. Ma Cao quả nhiên không hổ danh là vùng đất chín phản, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ném sáu quả lựu đạn vào nhà máy? Mình ở Hồng Kông giết một tên quỷ ngoại quốc còn phải cân nhắc kỹ lưỡng, sợ xảy ra sơ suất, bên Ma Cao lại chẳng thèm che giấu? Mà ra tay còn hung hãn như vậy, ném lựu đạn? Giang hồ Hồng Kông dù vì quy tắc giang hồ hay sợ quân đội Anh, tóm lại ngay cả súng cũng rất ít khi dùng.