← Quay lại trang sách

Chương 456 Lê Hữu Dân (2)

Nhưng hắn lại không thể làm gì được. Người Anh quả thật rất coi trọng nhóm cảnh sát người Hoa trong bộ phận chính trị này, nhưng cũng coi trọng những cảnh sát thường phục có thể mang lại tiền bạc cho họ. Hai bên không thuộc quyền quản lý của nhau, mặc dù Lưu Khải Minh được điều động đến để điều tra vụ án này, nhưng lại cần sự hợp tác của Lê Hữu Dân. Nếu Lê Hữu Dân không hợp tác, dù Lưu Khải Minh có là thanh tra đi nữa thì cũng khó có thể làm được gì trên địa bàn Du Ma Địa này.

- Cảnh sát trưởng Lê...

Lưu Khải Minh cố gắng hít thở sâu vài lần rồi mới mở miệng nói với Lê Hữu Dân, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn:

- Vừa rồi là ta hơi nóng vội, ngươi lớn tuổi hơn ta, đừng so đo với một người trẻ như ta nữa nhé?

Lê Hữu Dân đặt tách trà xuống, nhìn về phía Lưu Khải Minh:

- Thanh tra Lưu, dù là công việc công hay tư, hồ sơ vụ án, vật chứng, ta đều có thể cho người giao cho ngươi. Nhưng ngươi mắng ta là ngày đầu tiên làm cảnh sát, không biết bảo vệ hiện trường vụ án? Hay là ngươi dạy ta đi?

- Ai là thanh tra Lưu?

Bên ngoài cửa, một thuộc hạ thường phục của Lê Hữu Dân đẩy cửa, thò đầu vào phòng hỏi.

Lưu Khải Minh quay đầu lại:

- Ta đây.

- Bên ngoài có điện thoại cho ngươi.

Người mặc thường phục đánh giá Lưu Khải Minh một lượt rồi nói.

Lưu Khải Minh nhìn chằm chằm Lê Hữu Dân một cái thật sâu, rồi đi theo người đó ra khỏi văn phòng. Không lâu sau, hắn quay lại và nói với mấy đồng nghiệp:

- Chúng ta rút lui, vụ án này lát nữa nhóm B sẽ đến tiếp quản.

Đám người này đến đi vội vàng, Lê Hữu Dân đứng bên cửa sổ văn phòng của mình nhìn ra ngoài, thấy mấy người lên xe rời đi mới khinh thường nhếch mép:

- Đợi ngươi phá án? Ta để lại cho ngươi cái mẹ gì, đồ ngu đần làm chó cho bọn Anh.

Chưa đầy hai phút sau khi nói xong câu đó, Nhan Hùng đã từ phòng bên cạnh bước sang. Hắn đến sau khi đám người Lưu Khải Minh của Bộ Chính Trị tới, và chỉ xuất hiện gặp Lê Hữu Dân sau khi bọn họ đã rời đi.

Lê Hữu Dân quay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn Nhan Hùng. Tên khốn này, ngày xưa theo sau mình nịnh bợ cẩn thận, mình cũng nhiều phen chiếu cố hắn, vậy mà khi có cơ hội ôm đùi kẻ có tiền, hắn lại hoàn toàn không nể mặt mà giết chết con nuôi của mình là Sài Hoa Siêu.

- Hữu ca, lâu rồi không gặp.

Nhan Hùng cười với Lê Hữu Dân:

- Ta biết trước đây ta có làm một số việc không phải, ngài đại nhân đại lượng không truy cứu ta, ta vô cùng cảm kích. Lần này đến đây là theo lệnh của Tống tiên sinh. Tống tiên sinh nói, tối nay mời Hữu ca đến lầu Phượng Như ăn đêm, đích thân cảm ơn ngài đã giúp đỡ, mong Hữu ca nể mặt. Đây là chút tiền công cho thuộc hạ của Hữu ca.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn A Dược đứng phía sau. A Dược đặt gói giấy được bọc bằng báo lên bàn của Lê Hữu Dân.

Nhìn kích thước của gói giấy, Lê Hữu Dân có thể đoán được bên trong không dưới mười vạn đô la Hồng Kông tiền mặt.

Lưu Phúc gọi điện bảo hắn giúp đồn cảnh sát Loan Tễ dọn dẹp hậu quả, xóa bỏ tất cả sơ hở, thậm chí trực tiếp phá hủy hiện trường vụ án. Thật lòng mà nói, Lê Hữu Dân làm rất miễn cưỡng, chỉ là hắn là tâm phúc của Lưu Phúc, đại ca của mình nói một câu, dù không muốn cũng phải làm. Bây giờ xem ra, Tống Thiên Diệu kia biết cách làm người, lại chịu đích thân gặp mình nói lời cảm ơn, còn bảo Nhan Hùng mang đến mười vạn đô la Hồng Kông.

- Hữu ca, ta theo ngài mấy năm, cũng từng giao thiệp với Sài Hoa Siêu. Hắn chết rồi, Hữu ca nhận thêm một người khác là được. À phải rồi, địa bàn Vượng Giác của ta gần đây trống hai tiệm thuốc phiện, nếu Hữu ca nhận thêm con nuôi, ta sẽ lấy hai tiệm thuốc phiện đó làm lễ mừng.

Nhan Hùng cười với Lê Hữu Dân:

- Không làm phiền Hữu ca nữa, còn có việc đang đợi ta chạy vặt, ta đi trước.

Nói xong, Nhan Hùng xoay người dẫn A Dược rời đi.

Về cái chết của Sài Hoa Siêu, Lê Hữu Dân tất nhiên rất tức giận, nhưng hắn tức là vì mình mất mặt, chứ không phải tức vì mất đi Sài Hoa Siêu - đứa con nuôi này. Những kẻ cấp Cảnh trưởng, ai mà chẳng có vài đứa con nuôi bên cạnh giúp việc? Trương Vinh Cẩm, Lưu Phúc, Lương Bái... ai cũng có cả.

Nói thẳng ra, con nuôi chỉ là có tiền hiếu kính mình, mượn danh nghĩa của mình để ra ngoài làm càn. Giờ Nhan Hùng sẵn lòng dâng lên hai tiệm thuốc phiện để hòa hoãn với mình, vậy mình lại nhận thêm một đứa con nuôi để quản lý tiệm thuốc phiện là được, Sài Hoa Siêu cái thằng chết tiệt đó, thôi đừng nhớ đến nữa, đồ khốn không biết trời cao đất dày, tranh gái với Tống Thiên Diệu, chết là đáng đời, không chết cũng vô dụng.

Ra khỏi đồn cảnh sát Du Ma Địa, Nhan Hùng dẫn A Dược lái xe đến bệnh viện Quảng Hoa - nơi Lam Cương được đưa đến. Đây là bệnh viện trực thuộc Đông Hoa Tam Viện. Khi Nhan Hùng đến nơi, Lam Cương đã phẫu thuật xong, chân bị trúng đạn đã được cố định, cả người nằm trên giường, bốn cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc lúc này đang vây quanh giường bệnh, rơi lệ nhìn Lam Cương trên giường.

Tinh thần của Lam Cương khá tốt, khi Nhan Hùng vào phòng bệnh, hắn nghe thấy Lam Cương mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường nói với mấy cô gái xinh đẹp:

- Ta có chết đâu mà khóc tang? Chỉ bị trúng đạn ở chân thôi, đâu phải bị người ta thiến, sẽ không để các ngươi đói đâu, vẫn mỗi tuần mỗi người một lần, không trễ không thiếu, nhiều lắm thì khi làm tình các em ngồi lên trên động đậy là được, sức eo của ta...

- Hùng ca.

Lam Cương đang nói chuyện với mấy cô bạn gái của mình, thấy Nhan Hùng vào cửa, lập tức im bặt chào hỏi, đồng thời định ngồi dậy tựa người.