← Quay lại trang sách

Chương 457 Lợi của kẻ ngồi mát ăn bát vàng (1)

Nhan Hùng tiến lên giữ hắn lại:

- Ngươi cứ nằm đi. A Dược, ra ngoài cửa đợi.

A Dược dạ một tiếng, xoay người ra ngoài phòng bệnh. Lam Cương cũng hiểu ý mở miệng nói với mấy cô gái:

- Mấy đứa, ra ngoài ra ngoài đi, Hùng ca có chuyện nói với ta.

Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hắn và Nhan Hùng, Nhan Hùng mới lên tiếng nói:

- Không có chuyện gì đâu, đầu đuôi Lê Hữu Dân đều đã xử lý xong xuôi, kẻ chủ mưu đứng sau chỉ đạo hai tên súng bắt cóc tên quỷ ngoại để tống tiền cũng đã bị ta sắp xếp cho thám mục Đặng Nam của đồn cảnh sát Thâm Thủy Bộ dẫn người bắt được, hắn đã khai hết rồi, qua hai ngày chính thức ra tòa thì chỉ còn đợi chết thôi.

- Kẻ chủ mưu?

Lam Cương nhìn về phía Nhan Hùng:

- Là ai vậy?

Nhan Hùng giúp Lam Cương châm một điếu thuốc:

- Những chuyện khác, dù sao cũng do Tống tiên sinh sắp xếp, ngươi không biết gì hết là tốt nhất, chỉ là buổi tối lái xe đến Cửu Long gặp bạn gái, tình cờ thấy quân phục ở Du Ma Địa đang đấu súng với hai người trên đường Đăng Ba, mới bị cuốn vào trận chiến, Tống tiên sinh nói rồi, đã có một quân phục chết, thì để công lao bề ngoài cho quân phục đã chết đi, hắn sẽ đợi khi mọi chuyện lắng xuống rồi sắp xếp cho ngươi.

- Tống tiên sinh nói gì thì là vậy hả?

Lam Cương hút một hơi thuốc không mấy để tâm:

- Ai bảo tên đó vận khí kém chứ?

...

- Lư thúc thúc.

- Lư tiên sinh.

Chử Hiếu Tín và Tống Thiên Diệu hai người bước vào thư phòng của Lư Văn Huệ, lên tiếng chào hỏi Lư Văn Huệ đang ngồi trên chiếc ghế mây lật xem tài liệu bên trong.

- A Tín đến rồi à? Vậy ngươi chắc hẳn là A Diệu.

Lư Văn Huệ 56 tuổi, vẫn còn có thể nhìn ra chút dáng vẻ lai, dù tuổi đã cao nhưng vẫn phong độ nho nhã, tướng mạo anh tuấn, lúc này trên mặt ông ta còn mang chút đỏ ửng vì rượu, đứng trong thư phòng tự nhiên lên tiếng chào hỏi Tống Thiên Diệu và Chử Hiếu Tín vừa bước vào.

- Ta là Tống Thiên Diệu, Lư tiên sinh.

Tống Thiên Diệu lịch sự đáp lại một câu với Lư Văn Huệ có vẻ mặt hòa nhã.

Lư Văn Huệ gật đầu, dường như đang chê mùi rượu của mình, cầm tách trà uống một ngụm rồi mới nói:

- Vốn tối nay không định uống rượu, nhưng Vương Văn Hiệp tiên sinh từ Bắc Kinh vừa trở về hôm nay, tình cờ gặp nhau, nên trò chuyện thêm vài câu, đến lúc định cáo từ lại gặp hai người Anh của viện lập pháp, không từ chối được nên uống thêm hai ly, ngồi xuống đi.

Nghe Lư Văn Huệ nhắc đến cái tên Vương Văn Hiệp, Tống Thiên Diệu ngẩn người một chút, nói thật, khi gặp Hà Hồng Sanh, Trịnh Ngọc Đồng, thậm chí cả Lôi Anh Đông, ba đại gia nổi tiếng ở Hồng Kông và Ma Cao sau này, hắn cũng không có phản ứng như vậy.

Vương Văn Hiệp, hiện tại là thương nhân yêu nước chân chính của Hồng Kông, năm 1949, khi Lôi Anh Đông còn đang đào rong biển ở quần đảo Đông Sa với hy vọng đào được kho báu, thì Vương tiên sinh đã dẫn một nhóm người Hồng Kông ra Bắc tham dự lễ khai quốc.

Năm 1950, khi chiến tranh Triều Tiên bắt đầu, Lôi Anh Đông đừng nói đến chuyện buôn bán hàng cấm, ngay cả một con tàu hắn cũng chưa có, thì Vương tiên sinh đã quyên tặng cho Trung Quốc đại lục một chiếc máy bay, đồng thời bán bất động sản ở Hồng Kông để mua công trái, có thể nói là thương nhân yêu nước cấp đại phú sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập, sớm nhất đứng ra bày tỏ ủng hộ Trung Quốc ở Hồng Kông, nếu không phải Vương tiên sinh qua đời quá sớm, làm sao đến lượt Lôi Anh Đông nổi danh khắp Hồng Kông vào thời điểm Hồng Kông trở về.

- Ngươi đã nghe qua tên của Vương tiên sinh?

Dù đã uống rượu, nhưng ánh mắt của Lư Văn Huệ vẫn rất nhạy bén, bắt được khoảnh khắc Tống Thiên Diệu hơi ngẩn người khi nghe mình nói, nên lên tiếng hỏi.

Tống Thiên Diệu lấy lại tinh thần, lịch sự mỉm cười:

- Thời gian trước có thấy tên Vương tiên sinh trên báo, báo nói Vương tiên sinh thời gian này vẫn ở Bắc Kinh, bỏ vốn xây dựng khách sạn Tân Kiều, làm chủ tịch hội đồng quản trị khách sạn Tân Kiều phải không?

- Ông ta có nhiều việc kinh doanh ở Hồng Kông như vậy, cũng phải dành thời gian về đây một chuyến, uống trà với bạn bè ở Hồng Kông mà.

Lư Văn Huệ nhẹ nhàng nói một câu lướt qua.

Gọi người hầu mang trà lên cho Chử Hiếu Tín và Tống Thiên Diệu, Lư Văn Huệ trước tiên trò chuyện vài câu thường ngày với Chử Hiếu Tín, không ngoài chuyện qua vài ngày nữa cùng uống trà với Chử Diệu Tông, khi ông ta trò chuyện với Chử Hiếu Tín, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Thiên Diệu, phát hiện người trẻ tuổi được Chử Hiếu Tín coi trọng này thật sự không tầm thường, ngoại trừ khoảnh khắc thất thần khi nghe đến tên Vương Văn Hiệp, sau khi ngồi xuống thì hoàn toàn không có vẻ gì lúng túng, dù bị bỏ qua một bên cũng vẫn bình tĩnh tự nhiên, trông còn thoải mái hơn cả Chử Hiếu Tín đang ngồi nghiêm chỉnh trước mặt mình.

Sau vài câu chuyện phiếm, Lư Văn Huệ nhẹ nhàng chuyển chủ đề sang hội Lạc Thi, ánh mắt tự nhiên hướng về phía Tống Thiên Diệu:

- A Diệu, nghe A Tín nói, thành lập hội Lạc Thi là ý tưởng ban đầu của ngươi?

Nghe Lư Văn Huệ hỏi mình, Tống Thiên Diệu mỉm cười đáp:

- Lư tiên sinh, ta chỉ giúp Chử tiên sinh làm việc vặt, việc nhỏ này Chử tiên sinh giao cho ta, cũng là tin tưởng ta, cho ta cơ hội, đâu thể coi là ý tưởng của ta được, chỉ là chút tiểu xảo mà thôi.

- Không cần khiêm tốn, mối quan hệ của ta với A Tín ngươi rõ, quan hệ của ngươi với A Tín ta cũng rõ, không cần kiêng kỵ gì cả, chi bằng nói cho ta nghe, ngươi có ý kiến gì về sự phát triển sau này của hội Lạc Thi.

Lư Văn Huệ không bình luận về sự khiêm tốn của Tống Thiên Diệu, giọng điệu nhạt nhẽo nhìn về phía hắn.