Chương 462 Cao thủ (2)
Cửu Văn Long cúi đầu không nói gì nữa, Tống Thiên Diệu nhìn về phía Tề Vĩ Văn:
- Tề đường chủ, ngươi ở đâu? Ta lái xe đưa ngươi về nhé? Lần này cảm ơn ngươi đã giúp ta chăm sóc gia gia, cũng cảm ơn người của cô đã giúp Nhan Hùng dọn dẹp tình hình trong viện phúc lợi.
- Ta thuê một căn phòng trên đại lộ Long Tân, cứ đi thẳng theo đường là đến, rất gần đây thôi.
Tề Vĩ Văn mỉm cười nói với Tống Thiên Diệu.
Chiếc áo khoác gió mà Tống Thiên Diệu trước đó khoác cho cô lúc này vẫn quấn quanh người, chỉ là người khoác áo cho cô, dường như không có ý khác với cô như cô tưởng tượng, giọng điệu lịch sự nhưng lại có chút xa cách.
- Vừa hay, xe của ta cũng đỗ bên ngoài thành trại, A Long, tối nay ngươi đi đâu, ta lái xe đưa ngươi đi.
Tống Thiên Diệu hỏi Cửu Văn Long đang đi theo sau.
Cửu Văn Long nói:
- Đến cửa hàng tạp hóa của Phấn tỷ, ta mua cho Tú Nhi một cây sáo dài...
Hắn nói được một nửa thì hai tay ôm đầu, như phát điên hét lên:
- Chết rồi! Cây sáo dài mua hơn bốn trăm đồng! Ta để quên ở viện phúc lợi rồi!
- Ngày mai nhớ mua lại một cây là được.
Tống Thiên Diệu lấy ra ví tiền của mình, đếm năm trăm đồng đưa cho Cửu Văn Long nói.
Ba người đi dọc theo đại lộ Long Tân hướng về phía ngoài Cửu Long Thành Trại. Lúc này trên đại lộ Long Tân đang là thời khắc đèn đỏ rượu xanh, sòng bạc, quán rượu, lầu xanh, tiệm thuốc phiện, khói mù mịt, nhưng không có ai không biết điều mà lại gần chèo kéo ba người. Khi sắp đến dưới lầu nơi Tề Vĩ Văn thuê ở, Tống Thiên Diệu và Cửu Văn Long còn chưa kịp chào tạm biệt Tề Vĩ Văn, Tề Vĩ Văn cũng chưa kịp cởi áo khoác trả lại cho Tống Thiên Diệu, thì một giọng nói ngạo mạn đã vang lên trong hành lang:
- Tề đường chủ, ngươi cấu kết với người của bang Triều Châu?
Tề Vĩ Văn nghe thấy giọng nói này thì nhíu mày, Tống Thiên Diệu và Cửu Văn Long vốn định rời đi cũng dừng bước. Trong hành lang tối om, thiếu sơn chủ 14K Cát Chí Hùng, dẫn theo sư gia Đàm và ba bốn tên thuộc hạ từ bên trong đi ra.
- Ta khi nào cấu kết với người của bang Triều Châu? Hơn nữa, ta làm gì cũng là việc ngươi quản sao?
Tề Vĩ Văn ánh mắt phức tạp liếc qua mặt sư gia Đàm bên cạnh Cát Chí Hùng, rồi mới lạnh nhạt nói với Cát Chí Hùng.
Thiếu sơn chủ 14K Cát Chí Hùng, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đã có biệt danh riêng trên giang hồ, Thái tử ca.
Hơn nữa hắn cũng thực sự đã làm vài việc được thành viên 14K công nhận sau khi hòa giải với Vưu Xuân Hoa trong cuộc tranh giành quyền lực, dẫn thuộc hạ thân chinh xông pha, đánh nhau với bang Việt Đông, bang Triều Châu vài trận.
Cát Chí Hùng tuy ngỗ ngược nhưng cũng có gan dạ, mới hơn mười tuổi đã dám nổ súng giết người ở chốn phồn hoa Quảng Châu, giờ đây có một đám thuộc hạ 14K hộ vệ mà cầm đao chém người, đối với hắn không phải chuyện gì to tát. Đường đường là thiếu sơn chủ mà dám xông pha chiến trận, hắn cũng coi như thu phục được một bộ phận nhân tâm.
14K hiện giờ, thế lực của Thái tử Cát Chí Hùng và Ngoại bát đường đại tổng quản Hoàng Đức Hồng chia làm hai phe, hơn nữa thế lực của Cát Chí Hùng đã vượt qua Hoàng Đức Hồng nổi bật trước đó.
- Ngươi dám nói hai tên này không phải người của bang Triều Châu? Sư gia Đàm đã nói với ta, tên kia là Lam Đăng Long của 14K, kết quả bị ngươi và Sái Lão Hùng của bang Triều Châu ra mặt cứu.
Cát Chí Hùng cũng khoác một chiếc áo gió, lúc này chỉ vào Tống Thiên Diệu và Cửu Văn Long nói với Tề Vĩ Văn:
- Thời gian qua, ngươi trốn trong Cửu Long Thành Trại dạy học cho mấy lão già, trước đây thật không nhìn ra, hóa ra ngươi cũng biết kính lão! Cửu Long Thành Trại, địa bàn của bang Triều Châu, nếu ngươi không cấu kết với bang Triều Châu, một mình nội đường đường chủ 14K có thể thường trú ở nơi như thế này? Ta không thể quản? Ta hiện giờ là thiếu sơn chủ 14K, không thể quản ngươi?
- Không làm phiền các ngươi hàn huyên.
Tống Thiên Diệu hoàn toàn không hứng thú với những chuyện giang hồ rắc rối này, đã là người của 14K thì cứ để bọn họ từ từ nói chuyện.
Hắn xoay người định đi, Cát Chí Hùng đã lên tiếng gọi:
- Đứng lại! Đồ chó đẻ! Ngươi có phải người của bang Triều Châu không?
Tống Thiên Diệu nhíu mày, quay sang hỏi Cửu Văn Long bên cạnh:
- Ta nhớ ngươi từng nói, ngươi có thể đánh một chọi mười?
- Đúng vậy?
Cửu Văn Long gật đầu, nói với Tống Thiên Diệu:
- Lúc đói có thể đánh mười tên, sau khi ăn no, có thể đánh nhiều hơn.
- Đánh gục mấy tên chửi bậy này, ta dẫn ngươi đi ăn đêm.
Tống Thiên Diệu lấy thuốc lá ra châm một điếu, nói với Cửu Văn Long:
- Nhanh lên, cho ngươi thời gian một điếu thuốc, ta vội về ngủ.
Cửu Văn Long đợi Tống Thiên Diệu nói xong, đã nhảy một bước đến trước mặt sư gia Đàm, thậm chí không cần đánh lạc hướng đối phương, nắm đấm phải đã đấm vào cặp kính vàng của đối phương, mảnh kính vỡ trực tiếp đâm thủng mí mắt!
Chưa đợi sư gia Đàm kêu thảm, Cửu Văn Long đã giơ chân đá mạnh vào bụng dưới đối phương!
Bên cạnh Cát Chí Hùng vừa mở miệng định hô người động thủ, miệng vừa mới hé mở, Cửu Văn Long đã vặn eo, nắm đấm trái vung ngang, đấm mạnh vào xương gò má đối phương, Cát Chí Hùng bị đánh loạng choạng mấy bước, ngã nghiêng bên đường.
Ba tên thuộc hạ đứng sau Cát Chí Hùng khi Cửu Văn Long ra tay đối phó sư gia Đàm đã sờ vào vũ khí bên hông, lúc này Cát Chí Hùng bị đánh ngã, bọn chúng đã rút dao bầu ra, xông về phía Cửu Văn Long.
Cửu Văn Long quăng chiếc áo khoác của mình, nhanh chóng quấn quanh cánh tay trái, dùng lớp áo dày trên cánh tay trái để đỡ nhát dao của đối phương, rồi nhanh như chớp đá vào ngực đối thủ!