Chương 463 Cao thủ (3)
Chỉ trong nháy mắt, ba tên đàn em đã bị Cửu Văn Long đá ngã không dậy nổi. Khoác lại chiếc áo đã bị rách vào người, Cửu Văn Long nhìn về phía Tống Thiên Diệu:
- Có đi ăn đêm không, lão đại?
- Dám động đến sư gia Đàm huynh đệ của ta? Chém chết hắn!
Ở đằng xa, Hắc Tử Kiệt của Hòa Thắng Nghĩa đi cùng sư gia Đàm đến Cửu Long Thành Trại, thấy đối phương ra tay trước, làm bị thương huynh đệ kết nghĩa sư gia Đàm, hắn rút ra hai cây bút giá xoa, dẫn theo hơn chục người hung hăng xông về phía này!
Hắc Tử Kiệt tay cầm hai cây bút giá xoa xông lên đầu tiên, lao về phía Tống Thiên Diệu và Cửu Văn Long. Lúc này Tề Vĩ Văn bước lên chắn trước mặt hai người, dường như muốn mở miệng quát ngăn đối phương lại. Còn Tống Thiên Diệu thì đã nhanh tay lẹ mắt nhặt lên một con dao bầu, kề lưỡi dao vào cổ Cát Chí Hùng, cũng chuẩn bị đe dọa đối phương.
Ngay lúc đó, một gã đại hán trẻ tuổi từ con hẻm bên cạnh lao vụt ra, tay trái cầm một thanh đao nhanh như điện, lưỡi dao sáng loáng chém về phía cổ tay Hắc Tử Kiệt!
Hắc Tử Kiệt vội lùi lại một bước, dùng hai cây bút giá xoa đỡ lấy thanh đao, dao và xoa chạm nhau bắn ra mấy tia lửa. Chưa kịp để Hắc Tử Kiệt có động tác tiếp theo, tay phải của gã đại hán đã giơ súng lên kề vào thái dương hắn, giọng nói lười biếng vô lực:
- Người giang hồ Hồng Kông có phải toàn là mấy đứa trẻ con chỉ cầm dao xoa mà dám ra ngoài dạo phố ban đêm không?
- Lấy súng ngắn ra dọa người à?
Hắc Tử Kiệt bị nòng súng chỉ vào, không dám cử động, nhưng miệng vẫn cứng cỏi nói.
Gã đại hán trẻ tuổi chính là Hoàng Lục, hắn nói chuyện nhưng mắt lại nhìn về phía Tống Thiên Diệu. Tống Thiên Diệu tuy không biết tại sao Hoàng Lục lại xuất hiện ở đây, nhưng vẫn khẽ lắc đầu với hắn, ra hiệu tốt nhất đừng nổ súng, hôm nay đã có vụ nổ súng rồi, nếu lại xảy ra vụ bắn chết người, rất dễ chọc giận người Anh.
Hoàng Lục từ từ rút súng về cất vào bao, tách đao ra khỏi bút giá xoa của Hắc Tử Kiệt:
- Dọa ngươi không cần dùng súng ngắn.
Hắc Tử Kiệt hai tay cầm bút giá xoa, một cây để che ngực, cây kia cầm ngược lại, nhún người định đâm vào ngực Hoàng Lục.
Hoàng Lục nghiêng người sang bên tránh né, thanh đao nhanh cầm ngược trong tay trái, trong lúc nghiêng người, lưỡi dao nhanh như gió lướt qua bụng dưới của Hắc Tử Kiệt với biên độ nhỏ!
- Giao đấu với người ta mà ra tư thế lộ liễu như vậy? Muốn tự sát hả?
Hoàng Lục một đao đắc thủ, lùi về phía sau, ngáp dài nói với Hắc Tử Kiệt lúc này đang đứng nguyên tại chỗ, mặt đầy vẻ đau đớn và khó tin, cả bụng dưới gần như bị một đao xẻ ngang, lúc này máu me be bét:
- Mau đến bệnh viện đi, để bác sĩ khâu ruột khâu bụng lại, sẽ không chết dễ dàng đâu.
- Ta nhớ ai đó đã nói với ta, tên cầm hai cây phân xoa kia là Song Hoa Hồng Côn?
Tống Thiên Diệu thấy Hoàng Lục ra tay gọn gàng chỉ một đao đã giúp mổ bụng Hắc Tử Kiệt xong, ngạc nhiên hỏi Cửu Văn Long.
Cửu Văn Long lúc này sắc mặt nghiêm trọng:
- Tên này là cao thủ, dù ta ăn hai con ngỗng quay cũng đánh không lại kẻ đó.
...
Màn xuất hiện của Hoàng Lục quá ấn tượng, đến nỗi hơn chục tên đàn em mà Hắc Tử Kiệt dẫn theo đều chưa kịp phản ứng. Ai mà ngờ được, lão đại Hắc Tử Kiệt của họ vừa mới ra tay một chiêu đã bị gã đại hán trẻ tuổi này một đao cắt toạc bụng dưới!
Hắc Tử Kiệt chính là Song Hoa Hồng Côn của chữ Hòa, dù hiện nay những danh hiệu như Song Hoa Hồng Côn, Hồng Côn không còn quý giá như những năm 20-30, nhưng vẫn là tấm bảng vàng trong mắt nhiều người giang hồ. Có ai không phải là kẻ thực sự có võ công trong người?
- Ngươi gặp may đấy, thiếu sơn chủ.
Tống Thiên Diệu dùng thân dao vỗ vỗ vào má Cát Chí Hùng, rồi ném con dao bầu xuống đất.
Hoàng Lục lau sạch vết máu trên quần áo của Hắc Tử Kiệt bằng con dao nhanh của mình. Thấy Hắc Tử Kiệt vẫn trừng mắt nhìn hắn đầy oán độc dù bụng đã bị rạch toác, Hoàng Lục dùng mũi chân chọc chọc đầu Hắc Tử Kiệt:
- Ngươi chỉ vào ta nói ta dọa người, nhưng động đao lại đánh không lại ta. Mặt còn dám nhìn ta như vậy, tối nay ta uống nhiều trà mát quá, vừa hay tiện cho ngươi, để ngươi tỉnh táo đầu óc lại.
Trước mắt mọi người, hắn cởi thắt lưng, đứng dạng chân trước đầu Hắc Tử Kiệt, một dòng nước tiểu trực tiếp tưới lên đầu Hắc Tử Kiệt.
Tề Vĩ Văn nhíu mày quay mặt đi không nhìn, Cửu Văn Long cúi đầu nhìn xuống háng mình, rồi lại nhìn Hoàng Lục, cảm thấy tên này thật ngông cuồng, giống như cao thủ phản diện trong tiểu thuyết võ hiệp vậy. Nhưng không thể không thừa nhận, hành động đái lên đầu đại ca đối phương trước mặt hơn chục giang hồ cầm đao của tên này thật là lợi hại.
- Không thoải mái? Muốn báo thù? Đến phố Áo Môn tìm ta, dù cho ngươi chỉ còn một sợi lông chạy về Hồng Kông, ta cũng đổi họ theo ngươi.
Hoàng Lục đái xong rồi rùng mình, vừa kéo quần vừa nói với Hắc Tử Kiệt đã bị dòng nước tiểu kích thích đến ngất đi:
- Không có bản lĩnh gì, chỉ biết dẫn theo mấy tên vô dụng ba năm người thành đàn làm càn.
Mặc quần xong, Hoàng Lục cất con dao nhanh vào thắt lưng, đi về phía Tống Thiên Diệu:
- Tống tiên sinh.
- Lên xe nói tiếp.
Tống Thiên Diệu nhìn Hoàng Lục với ánh mắt phức tạp, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao lần đầu gặp mặt đã cảm thấy Hoàng Lục mặc dù mặt lạnh nhưng lại có vẻ hăng hái muốn thử, bây giờ nhìn lại, tên này rõ ràng là tính cách không an phận, nói không chừng từ Áo Môn chạy đến là muốn động thủ với người ở Hồng Kông.