← Quay lại trang sách

Chương 467 Giết người kiêm môi giới (1)

Tối qua đưa Cửu Văn Long, Tề Vĩ Văn đến chỗ ở của Phấn tỷ ở Giao Đan đã quá muộn, nên Tống Thiên Diệu cũng không quay lại nhà máy nữa, mà trực tiếp đặt hai phòng ở khách sạn Madison Cửu Long, một phòng cho Hoàng Lục, một phòng cho mình.

Ngủ một giấc đến 8 giờ, Tống Thiên Diệu dậy trước tiên gọi điện cho Nhan Hùng, sau đó rửa mặt xong đẩy cửa phòng ra, định gọi Hoàng Lục cùng xuống lầu ăn sáng. Kết quả vừa mở cửa phòng mình ra, cửa phòng bên cạnh của Hoàng Lục cũng lập tức mở ra, Hoàng Lục ăn mặc chỉnh tề thò đầu ra từ bên trong, nở nụ cười rạng rỡ với Tống Thiên Diệu:

- Chào buổi sáng, Tống tiên sinh.

Không hiểu sao, Tống Thiên Diệu nhìn thấy nụ cười của Hoàng Lục lại cảm thấy trong lòng hơi bất an, tên này chính là kẻ không sợ trời không sợ đất, giết chóc tứ tung ở Hồng Kông có lẽ mới hợp khẩu vị hắn, sau đó hắn có thể vỗ mông chạy về Ma Cao một cách thong dong, để lại một đống rắc rối nhiều khả năng sẽ đổ lên đầu mình.

Tống Thiên Diệu miễn cưỡng gật đầu với Hoàng Lục:

- Dậy sớm vậy? Vừa hay, cùng xuống lầu đến nhà hàng ăn sáng.

Hai người xuống lầu đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng, nhân viên phục vụ vừa mới mang bữa sáng lên, Nhan Hùng đã lái xe đến bên ngoài khách sạn, dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt rồi đi thẳng vào nhà hàng:

- Tống tiên sinh, ngài tìm ta?

- Ngồi đi, ăn sáng chưa? Cùng ăn luôn.

Tống Thiên Diệu bảo Nhan Hùng ngồi xuống vị trí bên cạnh mình.

Nhan Hùng ngồi xuống sau đó gọi tượng trưng một ly cà phê, rồi mới nhìn về phía Tống Thiên Diệu:

- Có chuyện gì vậy, Tống tiên sinh?

Tống Thiên Diệu liếc nhìn Hoàng Lục đối diện đang cúi đầu ăn không nói gì, mặt lạnh tanh ra vẻ cao thâm khó lường, thở dài nói với Nhan Hùng:

- Tối qua, ta có chút xích mích nhỏ với một thiếu sơn chủ của 14K, có một tên Song Hoa Hồng Côn của chữ Hòa tên là Hắc Tử Kiệt bị ta đánh bị thương, trông có vẻ hơi khó coi, ngươi lát nữa đích thân ra mặt, giúp ta đưa hai vạn phí thuốc men cho tên bị thương đó. Nếu đối phương không biết điều, thì giúp ta hẹn Kim Nha Lôi và mấy đại ca băng đảng Việt Đông, ta bỏ tiền ra, đánh tự đầu của Hắc Tử Kiệt, đánh đến khi đối phương chịu thua.

Nhan Hùng đang đưa cà phê lên miệng, nghe Tống Thiên Diệu nói vậy, cà phê đều rung ra khỏi cốc:

- Hắc Tử Kiệt? Thái tử 14K Cát Chí Hùng? Sư gia Đàm? Có phải mấy người đó không?

Tống Thiên Diệu hơi nhíu mày, nhìn Nhan Hùng sắc mặt đại biến:

- Sao ngươi biết?

- Tống tiên sinh, giang hồ hôm nay đều truyền ra, tối qua Hắc Tử Kiệt bị thương đưa đến bệnh viện Dưỡng Hòa, ở bệnh viện Dưỡng Hòa không biết thế nào lại chết mất, nghe nói là tai nạn y tế. Sư gia Đàm cũng sáng sớm bị tình nhân phát hiện chết trên giường do đột quỵ, chỉ có Cát Chí Hùng bình an vô sự.

Nhan Hùng run rẩy cầm cốc cà phê nói:

- Bên ngoài hiện giờ đều đồn đại, tối qua ba tên khốn này không biết sống chết đắc tội đại nhân vật, bị đại nhân vật sắp xếp sát thủ giết chết bọn chúng, chỉ để lại một con đường sống cho Cát Chí Hùng là vì hắn là thiếu sơn chủ 14K, địa vị quá cao, dùng hai người kia giết gà dọa khỉ, để nhắc nhở hắn.

Phản ứng đầu tiên của Tống Thiên Diệu là nhìn về phía Hoàng Lục, Hoàng Lục vẫn cúi đầu ăn xúc xích và thịt xông khói trong bữa sáng kiểu Anh trước mặt một cách văn nhã, như thể không nghe thấy gì vậy.

- Nếu ta tìm người làm việc, ta nhất định sẽ thông báo cho ngươi, không phải ta.

Tống Thiên Diệu bình thản nói với Nhan Hùng.

Nhan Hùng thở phào nhẹ nhõm:

- Biết rồi, ta sẽ đi dò la tin tức, truyền lời của Tống tiên sinh ra ngoài. Nếu bọn khốn đó không tin, ta sẽ mời người của bang Triều Châu và bang Việt Đông ra mặt.

Nói xong, Nhan Hùng vội vàng đứng dậy rời đi. Tống Thiên Diệu nhìn sang Hoàng Lục đối diện:

- Ngươi làm à?

- Ta nghĩ sợ để lại người sống sẽ gây rắc rối cho Tống tiên sinh, nên... ha ha, ở Áo Môn, loại việc này thường không đến lượt ta làm, ta cũng chỉ nhất thời ngứa tay thôi.

Hoàng Lục dùng khăn ăn lau miệng, cười hì hì nói.

Tống Thiên Diệu xoa xoa mi tâm, cố nén cơn giận muốn mắng đối phương, giọng yếu ớt nói:

- Ta giúp ngươi mua vé tàu, thêm một vạn tiền thù lao, sáu người, ngươi về Áo Môn đi?

Bên cạnh hắn hiện đã có một tên sư gia Huy khốn kiếp khiến hắn không kìm được cơn giận, không muốn mấy ngày gần đây bên cạnh lại thêm một con khủng long bạo lực bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên, động một tí là rút súng giết người.

- Vẫn là ở Hồng Kông an toàn hơn, lão tử ta động một tí là muốn rút súng bắn chết ta, nhiều nhất ở thêm một tuần nữa, đợi hắn hết giận ta sẽ về Áo Môn.

Hoàng Lục xoa xoa hai tay, hào hứng nói với Tống Thiên Diệu:

- Hơn nữa, Tống tiên sinh, ta đã diệt khẩu hết rồi, bọn chúng không dám gây rắc rối nữa đâu, nếu còn đến ta sẽ giết cả nhà chúng.

- Ngươi xử lý hai tên đó thế nào, tối qua sau khi ta vào phòng ngủ, ngươi làm sao ra ngoài tìm được bọn chúng?

Tống Thiên Diệu cố gắng bình tĩnh lại, đổi sang câu hỏi khác.

Thấy Tống Thiên Diệu không thật sự nổi giận, Hoàng Lục tiếp tục cầm dao nĩa cắt trứng ốp, miệng nói:

- Ta đến bệnh viện gần nơi xảy ra chuyện nhất, tên đó bị cắt đứt ruột gan, phòng khám nhỏ không chữa được, nên dễ dàng tìm thấy hắn ở bệnh viện gần nhất. Ta tùy tiện mặc áo blouse trắng của bác sĩ, đeo khẩu trang, thừa lúc không ai để ý, tiêm hai mũi không khí vào tĩnh mạch hắn, chiêu này học được từ miệng gián điệp Đài Loan.