← Quay lại trang sách

Chương 468 Giết người kiêm môi giới (2)

Tên thứ hai, ta đến cửa hàng tạp hóa Tả Đan, hỏi người phụ nữ Tống tiên sinh gửi đến. Ánh mắt cô ta nhìn tên đó lúc ra đi rất lạ, cuộc đối thoại trước đó cũng cho thấy cô ta quen biết bọn họ. Nên ta gọi Cửu Văn Long của cửa hàng tạp hóa dậy, nhờ hắn gọi người phụ nữ xuống, hỏi rõ địa chỉ của tên đó, rồi đến đó xử lý hắn.

- Sao người phụ nữ đó lại dễ dàng nói địa chỉ cho ngươi vậy?

Tống Thiên Diệu nhìn chằm chằm Hoàng Lục, từ từ mở miệng hỏi.

Hoàng Lục ngẩng đầu nhìn Tống Thiên Diệu:

- Ta nói Tống tiên sinh bảo ta đến giúp cô ta trả thù, Tống tiên sinh nói đắc tội hắn thì được, nhưng đắc tội phụ nữ của hắn thì không thể sống qua đêm nay. Sau đó người phụ nữ đó do dự một chút rồi nói.

Tống Thiên Diệu trợn mắt nhìn Hoàng Lục, cuối cùng thở dài một hơi, cúi đầu xuống:

- Lúc nãy ngươi nói cha ngươi muốn bắn chết ngươi, giờ ta tin rồi. Ngươi ra ngoài giết người thì thôi đi, còn tiện thể giúp ta dụ dỗ phụ nữ nữa?

- Ta làm sai à? Không phải vậy chứ? Hà tiên sinh đôi khi cũng khen ta thông minh, biết quan sát. Ta thấy người phụ nữ đó mặc áo khoác của ngươi, rõ ràng là có quan hệ không bình thường với Tống tiên sinh.

Hoàng Lục lý sự nhìn lại Tống Thiên Diệu nói, trong lời nói có vẻ tự hào vì nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa Tề Vĩ Văn và Tống Thiên Diệu.

Tống Thiên Diệu rất muốn hét lên một tiếng, tên khốn này nếu thật sự thông minh thì cũng không bị Hà tiên sinh đuổi đến Hồng Kông.

Nhưng cuối cùng chỉ yếu ớt đưa tay lên trán, hỏi không còn sức:

- Giết hai người, sao cuối cùng còn lại một người?

- Chỉ biết tên đó ở nông thôn, đêm khuya đi nông thôn quá phiền phức, taxi cũng không đi nông thôn. Nếu Tống tiên sinh mở lời, tối nay ta có thể...

- Không, không cần, cảm ơn, cứ để tên đó sống đi.

Tống Thiên Diệu vội vàng ngăn Hoàng Lục nói tiếp. Nếu Cát Chí Hùng biết hắn có thể sống sót là vì tối qua về biệt thự ở nông thôn, Hoàng Lục không tìm được đường đến nông thôn, không biết sẽ có cảm nghĩ gì.

Nhìn thấy biểu cảm của Tống Thiên Diệu, Hoàng Lục tò mò hỏi:

- Tống tiên sinh, ngươi dám giết cả quỷ lão, ngay cả Hà tiên sinh cũng khen ngươi trẻ tuổi mà gan dạ, lẽ nào ngươi còn sợ những kẻ vô dụng trong giang hồ tìm ngươi gây rắc rối sao?

- Ngươi ở Ma Cao cũng làm việc như vậy sao?

Tống Thiên Diệu không nhịn được hỏi lại.

Hoàng Lục lập tức hứng thú, vẻ mặt nghiêm túc chỉ là ngụy trang của hắn, bản tính thích náo nhiệt mới là tính cách thật của hắn. Hắn nói về chuyện ở Ma Cao với vẻ hào hứng, thao thao bất tuyệt:

- Ở Ma Cao làm gì có bang hội nào dám gây rắc rối cho mấy đại gia tộc, không cần họ ra tay, chúng dám hé miệng, ta lập tức tìm đến tổng đàn của chúng, ném vài quả lựu đạn vào, bắn vài phát vào biển hiệu, lập tức tất cả đều ngoan ngoãn biết điều.

- Trên đường phố Ma Cao, đừng nói là nửa đêm ra ngoài giết người, ngay cả ban ngày trên đường lớn cũng có người giết người. Những nhân vật lớn ở Ma Cao, kể cả Hà tiên sinh, ngoài việc có vệ sĩ theo sát bên người, bản thân cũng phải luôn mang theo súng.

- Những kẻ dính líu đến ma túy cờ bạc như Phó gia, Cao gia, thậm chí còn không bao giờ cởi áo chống đạn. Các bang phái giang hồ ở Ma Cao không đáng sợ, những bang phái đó cũng không có gan chọc giận các nhân vật lớn, điều đáng sợ nhất là những kẻ từ bên ngoài đến, giống như ta từ Ma Cao đến Hồng Kông vậy, không vướng bận, không thân thích, làm xong việc là đi, đừng nói là những kẻ giang hồ sợ đến mức tè ra quần, ngay cả những nhân vật lớn cũng phải lạnh gáy.

- Tam ca của ta nói những kẻ giang hồ đều là đồ ngu ngốc lại thêm nhát gan, rời xa ma túy cờ bạc thì không biết kiếm tiền, không tụ tập thành băng nhóm thì không dám tự xưng là đàn ông, còn không bằng cả đầu bếp trong quân đội Quốc Dân Đảng. Tối qua ba tên tìm ngươi gây rắc rối, giết hai tên, hôm nay nếu có lão già nào trong bang hội dám không hài lòng, tối nay sẽ giết cả nhà hắn, liên tiếp hai ngày chết hơn chục người, ngày thứ ba vẫn còn kẻ dám đứng ra, ngay cả ta cũng phải khen một câu có gan! Nhưng khen xong rồi vẫn tiếp tục giết thôi...

- Lục ca...

Tống Thiên Diệu ngắt lời Hoàng Lục, giơ năm ngón tay lên, nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng:

- Ta đưa năm vạn, thêm vé tàu khứ hồi, Thái Lan, Malay, Philippines, chỉ cần ngươi không ở lại Hồng Kông để chăm sóc ta thay Hà tiên sinh, dù là châu Âu, Mỹ, ngươi thích đi đâu ngắm cảnh cũng được, du lịch một vòng rồi quay về Ma Cao được không? Hồng Kông không phải Ma Cao, ta cũng không phải Hà tiên sinh, ngươi làm như vậy, một kẻ làm ăn nhỏ như ta thật sự không che chở nổi cho ngươi đâu.

Hoàng Lục cười híp mắt nói:

- Không được, Hà tiên sinh dặn ta phải chăm sóc ngươi, ngăn chặn kẻ khác gây rắc rối cho ngươi, ta nhất định phải làm việc, ở lại Hồng Kông đủ một tuần rồi mới quay về Ma Cao, tự chuẩn bị vé tàu.

...

Hoàng Lục tuyệt đối là một tên thổ phỉ, Tống Thiên Diệu đã tin chắc điều này, ngay cả những kẻ giang hồ ở Hồng Kông, ai có thể nói ra những lời như hôm nay bị đối phương gây rắc rối thì giết đối phương, ngày thứ hai lại có người gây rắc rối thì giết cả nhà đối phương, ngày thứ ba vẫn còn kẻ không sợ chết đến cửa thì khen ngợi đối phương có gan, rồi vẫn tiếp tục giết người?

Những kẻ giang hồ ở Hồng Kông dù đánh nhau một trận, có chết có bị thương, cũng sẽ lập tức tìm người trung gian hòa giải, uống rượu giảng hòa, ngồi xuống nói chuyện, nếu không thỏa thuận được mới cân nhắc đánh tiếp một trận nữa. Gã này trong đầu hoàn toàn không có quy tắc giang hồ, hoàn toàn là suy nghĩ một chiều, ai chọc giận ta thì ta sẽ giết kẻ đó, đừng ngại, cứ làm, hoặc là làm cho đối phương phải sợ, hoặc là làm cho đối phương phải chết.