← Quay lại trang sách

Chương 469 Công việc mới của Sư gia Huy? (1)

Vấn đề là cách suy nghĩ kiểu này của Hoàng Lục ở Ma Cao thì không sao, ở Ma Cao chỉ cần một câu nói của Hà Hiền, cả giới đen lẫn giới trắng, mọi tầng lớp xã hội đều phải nể mặt, ngay cả hai đại gia tộc giang hồ là Phó Lão Vinh và Cao Khắc Ninh cũng đều mắc nợ ân tình của Hà Hiền, Hoàng Lục mang danh nghĩa của Hà Hiền tương đương với việc có được giấy phép hợp pháp để giết người theo lệnh ở Ma Cao.

Nhưng bây giờ ở Hồng Kông, nếu Hoàng Lục vẫn ôm cái suy nghĩ bá đạo là đừng ngại cứ làm, hắn làm xong rồi vỗ mông về Ma Cao, tất cả gánh nặng đều do Tống Thiên Diệu gánh chịu.

Người giang hồ Hồng Kông không phải muốn giết là giết được. Nhan Hùng có thể giết Đàm Trường Sơn của Phúc Nghĩa Hưng là vì Phúc Nghĩa Hưng theo Chử gia, mà Chử gia là đầu sỏ Hội thương nhân Triều Châu, dọn dẹp chó nuôi trong nhà mình thì người ngoài không thể can thiệp.

Nhưng quỷ mới biết tự đầu nào có quan hệ với các đại lão thương giới khác, Hoàng Lục giết người rồi bỏ đi, bang phái đối phương sẽ khóc lóc với đại thủy hào, đại thủy hào chỉ cần đánh vài lá bài là có thể khiến Tống Thiên Diệu phát điên.

Hơn nữa vấn đề khốn nạn nhất của Hoàng Lục hiện tại là, hắn giết người, còn kiên định cho rằng mình đã giúp Tống Thiên Diệu quét sạch rắc rối, lý lẽ đường hoàng bảo Tống Thiên Diệu nhớ ân tình của hắn.

Không trách Hà Hiền không để hắn ở bên cạnh, loại kẻ gây rối này mà đem theo bên mình, có thể khiến ông chủ tức đến đoản thọ. Tống Thiên Diệu cảm thấy nếu mình là cha của Hoàng Lục, cũng sẽ không nhịn được mà lấy súng bắn chết tên khốn này.

Không được, không thể để Hoàng Lục đến Hồng Kông rồi cảm thấy thoát khỏi xiềng xích, tự do bay nhảy. Sau khi hắn bay nhảy xong thì sẽ bay mất hẳn, chỉ còn lại mình gánh hết, không được, nhất định phải tìm việc gì đó cho tên này làm.

- Lục ca, ta dẫn ngươi đến Tây Doanh Bàn xem mỹ nữ Hồng Kông, gọi vài chục cô gái đẹp, thuê một phòng suite để ngươi vui vẻ.

Tống Thiên Diệu quyết định, nói với Hoàng Lục.

Hoàng Lục nhíu mày, nghiêm chỉnh từ chối:

- Ta không háo sắc, cháu gái xa của Tứ phu nhân còn đang đợi ta kiếm đủ tiền để cưới, có người đang nhớ mong ta, làm sao ta có thể phụ lòng người ta?

Tứ phu nhân, Tống Thiên Diệu ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, Hoàng Lục nói đến là vợ thứ tư của Hà Hiền.

Sau đó trong lòng chỉ cảm thấy một vạn con thảo nê mã chạy ầm ầm qua, kẻ ngồi đối diện mình là một tên thổ phỉ, một tên thổ phỉ giết người không chớp mắt, thổ phỉ chẳng phải nên tham rượu háo sắc sao? Tên này lại không háo sắc, hơn nữa nhìn bộ dạng còn định giữ mình trong sạch cho vị hôn thê.

Đây rốt cuộc là một tên thổ phỉ có tính cách mâu thuẫn đến mức nào? Hắn sao không nghĩ nên giết ít người đi, đừng gây họa, bình an vô sự mới có mạng về nhà cưới vợ chứ?

- Lục ca, ngươi có sở thích gì không?

Sắc đẹp không động lòng, Tống Thiên Diệu đành trực tiếp mở miệng hỏi Hoàng Lục.

- Đánh quyền, tập bắn súng...

Tống Thiên Diệu lập tức hứng thú:

- Đánh quyền, vậy đánh quyền đi, ta dẫn ngươi đi đánh quyền, giao lưu với các cao thủ võ lâm của các võ quán lớn ở Hồng Kông, ta không tìm được chỗ cho ngươi tập bắn súng.

- Ta nói là đánh quyền Tây dương, không phải hoa quyền tú cước, là kiểu đánh quyền kiếm tiền thưởng ở Ma Cao ấy.

Hoàng Lục lắc đầu, vẻ mặt không hứng thú nói:

- Hồng Kông không có chỗ đánh quyền, nhiều người Hồng Kông phải qua biển đến Ma Cao xem đánh quyền.

- Ta nghĩ sai rồi, Lục ca, ngươi là muốn bảo vệ ta phải không? Cứ ở bên cạnh ta là được.

Tống Thiên Diệu nghe đối phương muốn đánh quyền đen, lập tức dẹp bỏ ý nghĩ:

- Mấy ngày tới ta có thể sẽ ở trong xưởng, nếu ngươi không chê buồn, cũng ở lại xưởng đi.

Đã không thoát được, tên này lại không an phận, chi bằng đem theo bên mình để trông chừng.

Ăn xong bữa sáng, không để Hoàng Lục lái xe, Tống Thiên Diệu tự mình chở Hoàng Lục về xưởng, giới thiệu Hoàng Lục với Lâu Phượng Vân, Hùng tẩu và vài người khác, Tống Thiên Diệu liền về văn phòng bắt đầu giúp Hội Lạc Thi soạn thảo tôn chỉ và kế hoạch ban đầu cho tổ chức mới, Hoàng Lục tự mình đi ra sân, xem đại lão thiên Ninh Tử Khôn đánh cờ với Hùng ca.

Mãi đến gần trưa, Lâu Phượng Vân mới lặng lẽ bước vào, thấy Tống Thiên Diệu dùng đồng Hồng Kông viết viết vẽ vẽ trên giấy, không lên tiếng, đến khi Tống Thiên Diệu ngừng bút châm thuốc mới nhẹ nhàng mở miệng nói:

- Tiền hàng tháng đầu tiên của ba công ty bách hóa đã chuyển vào tài khoản của công ty Hiển Vinh ba ngày trước, đáng lẽ phải có 99 vạn đồng Hồng Kông, nhưng khi ta đi kiểm tra thì chỉ còn 24 vạn 5 ngàn đồng Hồng Kông.

- 45 vạn đô la Hồng Kông đã được chuyển vào tài khoản của vợ Thạch Trí Ích, còn lại đã được chuyển vào tài khoản của ngươi, Uyển Thanh, cha mẹ Uyển Thanh, sư gia Huy và một số người khác cùng với các công ty đã đăng ký tại Sở Giao dịch Chứng khoán Hồng Kông.

Tống Thiên Diệu châm thuốc, ngẩng đầu nhìn Lâu Phượng Vân:

- Vốn định nói với ngươi từ hôm qua, nhưng bị Tín thiếu gọi đi uống trà nên không có thời gian. Sau này tài khoản của công ty Hiển Vinh sẽ không còn nhiều tiền mỗi tháng, chỉ để lại chi phí cần thiết cho nhà máy.

- Mua cổ phiếu?

Lâu Phượng Vân ngạc nhiên nhìn Tống Thiên Diệu:

- Ta tưởng ngươi sẽ nhân lúc làm ăn tốt mà mở thêm nhà máy thứ hai.

- Mở thêm nhà máy cũng không cần nhiều tiền như vậy, tiền trong tài khoản đủ rồi, hơn nữa không gấp, ta có chừng mực.

Tống Thiên Diệu nói với Lâu Phượng Vân:

- Giúp ta xoa đầu được không? Bây giờ ta đau đầu lắm.