Chương 490 Đối thoại giữa kẻ ngốc và đồ khốn (1)
Đường Bá Kỳ lập tức bị kích thích hứng thú bởi chuỗi số liệu mà Tống Thiên Diệu vừa nói ra. Hắn xuất thân từ ngành kinh tế, suy nghĩ vấn đề không giống như các nhà đầu tư bình thường, dù thị trường chứng khoán có ảm đạm hay suy sụp, hắn vẫn có thể nhạy bén nắm bắt được điểm sáng.
Đang định mở miệng hỏi thêm về những con số mà Tống Thiên Diệu vừa nói, Đường Bá Kỳ đột nhiên biến sắc, giơ ngón giữa về phía Tống Thiên Diệu một lần nữa, bắt chước giọng Quảng Đông mắng:
- Đồ khốn! Lại một lần nữa? Còn muốn cố tình câu ta? Lần trước dùng chủ đề cổ phiếu lừa ta như một tên ngốc đi đàm phán hợp tác với kênh phân phối Mỹ trước, khiến ta tụt lại sau ngươi nhiều như vậy. Bây giờ lại muốn dụ dỗ ta phân tâm chạy đi tìm hiểu các loại số liệu về thị trường chứng khoán, rồi thừa cơ cướp mất việc kinh doanh tóc giả?
Thấy đối phương phản ứng lại, Tống Thiên Diệu lập tức lộ vẻ thất vọng, thở dài:
- Ngươi xem, người thông minh có gì tốt chứ, rõ ràng ta giới thiệu cho ngươi một con đường làm giàu, ngươi lại nói ta câu ngươi để hại ngươi.
Đường Bá Kỳ cảm thấy trán mình suýt nữa đã toát mồ hôi, tên khốn Tống Thiên Diệu này, hắn nghiên cứu lòng người quá kỹ, biết mình thích gì nên đầu tư vào đó, biết mình quan tâm đến cổ phiếu nên vừa mở miệng đã nói về môi trường thị trường chứng khoán Hồng Kông và một số số liệu.
Khi những con số đó được nói ra, Đường Bá Kỳ không thể không thừa nhận, bản thân mình vốn quan tâm đến thị trường chứng khoán đã rất xúc động, đã có xung động muốn tìm hiểu chi tiết về thị trường chứng khoán Hồng Kông.
Cho dù là kẻ ngốc, không mua cổ phiếu, chỉ cần bỏ tiền mua ghế môi giới của sở giao dịch lúc này, chỉ cần nắm giữ qua giai đoạn trầm lắng này, chờ thị trường chứng khoán hồi phục một chút là có thể bán ra kiếm lời nhỏ.
Nhưng việc kinh doanh cổ phiếu cực kỳ tốn công sức và thời gian, nếu mình kiếm được tiền trong giai đoạn đầu, tự nhiên sẽ vô thức đầu tư nhiều công sức và thời gian hơn vào đó, để lại Đường Cảnh Nguyên và Đường Văn Báo cha con quản lý việc kinh doanh tóc giả, đối đầu với Tống Thiên Diệu?
Đường Bá Kỳ cảm thấy cặp cha con đó có thể đến lúc một xu không còn mà vẫn không biết mình đã bị Tống Thiên Diệu chơi đến phá sản như thế nào.
- Có lẽ thị trường chứng khoán có một số cơ hội, nhưng ta cảm thấy hiện tại cơ hội trong việc kinh doanh tóc giả còn lớn hơn.
Đường Bá Kỳ để bản thân thư giãn, cười nói với Tống Thiên Diệu:
- Muốn kéo ta vào vũng lầy, ta nhất định sẽ bám sát ngươi không buông, hãy từ bỏ đi.
- Ôi, ta vốn hướng lòng về trăng sáng, nào ngờ trăng sáng lại soi xuống mương rãnh.
Tống Thiên Diệu nuốt một viên kẹo không nhai, dùng giọng điệu đáng ghét để ngâm thơ rồi nói:
- Sớm muộn ngươi cũng sẽ biết, ta không có ý hãm hại ngươi.
...
Lâu Phượng Vân hơi căng thẳng đứng trước tấm gương soi toàn thân, nhìn qua gương thấy Mạnh Uyển Thanh đang giúp mình kéo phẳng những nếp gấp ở phía sau váy bộ đầm len màu đỏ rực. Dù chiếc máy hát bên cạnh đang phát nhạc jazz nhẹ nhàng, cũng không thể làm dịu đi cảm giác căng thẳng của cô.
Dù là khi làm bà chủ sòng bạc, hay như bây giờ quản lý nhà máy tóc giả của Tống Thiên Diệu, Lâu Phượng Vân vẫn luôn mặc trang phục truyền thống Trung Quốc. Khi ở nhà máy thì mặc áo ngắn cổ đứng, quần đùi và guốc gỗ thoải mái, khi cần ra ngoài thì đổi sang áo dài và giày cao gót lịch sự.
Cho dù bây giờ nhà máy đã kiếm được tiền, cô cũng chưa từng mặc loại bộ đầm len này, nghe nói là mua từ cửa hàng bách hóa Anh quốc về làm mẫu, do cha của Mạnh Uyển Thanh là Mạnh Thành Chí tự tay may lại, nghe đồn chỉ có phụ nữ làm việc ở các công ty lớn của Anh mới mặc.
- Còn có một cái ghim cài ngực này nữa.
Mạnh Uyển Thanh lấy từ hộp trang sức trên bàn trang điểm ra một cái ghim cài hình hoa hồng bằng bạc, cài lên ngực áo của Lâu Phượng Vân.
Sau khi giúp Lâu Phượng Vân cài xong ghim, Mạnh Uyển Thanh lùi lại hai bước, đánh giá Lâu Phượng Vân qua gương, giọng vẫn nhẹ nhàng:
- Có vẻ như vẫn thiếu cái gì đó.
Lâu Phượng Vân trong gương, tóc được búi thành một kiểu búi đơn giản mà sang trọng, đôi hoa tai vàng trước đây cũng đã được thay bằng bông tai pha lê, một bộ đầm len màu đỏ rực hoàn hảo tôn lên vóc dáng mảnh mai của Lâu Phượng Vân, váy bao bọc đầu gối, chỉ để lộ một đoạn bắp chân trắng ngần bọc trong tất mỏng, và một đôi giày cao gót đang đặt trên sàn nhà.
- Còn thiếu một sợi dây chuyền.
Mạnh Uyển Thanh lại lấy từ hộp trang sức ra một sợi dây chuyền ngọc trai, đeo cho Lâu Phượng Vân vào cổ, rồi mới nghiêm túc nói:
- Bây giờ mới trông giống một bà chủ nhà máy.
Lâu Phượng Vân cúi đầu nhìn bộ trang phục của mình, tự giễu cười:
- Gì mà bà chủ nhà máy, chỉ thấy mình giống như một con ngựa, đợi mọi người chế giễu thôi.
Nói xong, Lâu Phượng Vân đưa mắt nhìn quanh bố trí trong phòng khuê của Mạnh Uyển Thanh, một chiếc giường đôi, một bàn trang điểm gỗ hồng cổ kính, hai chậu hoa dạ vụ đặt trước cửa sổ, một chiếc máy hát phương Tây, còn có một kệ sách, một bàn viết, trên kệ sách xếp ngăn nắp rất nhiều tạp chí thời trang phụ kiện nước ngoài và một số tập thơ cổ điển tiếng Trung, bên cạnh còn ngăn ra một phòng nhỏ riêng để Mạnh Uyển Thanh trưng bày quần áo, dùng làm tủ quần áo.