← Quay lại trang sách

Chương 491 Đối thoại giữa kẻ ngốc và đồ khốn (2)

Chỉ nhìn phòng khuê của Mạnh Uyển Thanh, có thể tưởng tượng ra cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái của người phụ nữ này, giọng Lâu Phượng Vân không giấu được sự ghen tị:

- A Diệu đối xử với ngươi thật tốt.

Dù là Angie Perlis hay Lâu Phượng Vân, đều bị Tống Thiên Diệu sai khiến như một con quay quay nhanh không ngừng nghỉ, chỉ có Mạnh Uyển Thanh, dường như lúc nào cũng nhàn nhã. Khi công việc may đo của cha cô bận rộn, cô thích đi phụ giúp cũng được, không đi cũng có công nhân khác, không muốn đi thì tự mình vào bếp học vài món ăn mới, trồng hoa cỏ, thời gian còn lại, xem xem tạp chí, đọc thơ từ, đi dạo phố ở cửa hàng bách hóa, gần như đó là toàn bộ cuộc sống của Mạnh Uyển Thanh.

Lâu Phượng Vân thậm chí biết rằng đôi khi Tống Thiên Diệu mệt mỏi hoặc sau khi uống rượu, cũng sẽ đến đây ngồi một lúc hoặc ở lại qua đêm, viết vài nét thư pháp trên bàn viết, nếm thử món ăn mới mà Mạnh Uyển Thanh học được, khi có thời gian rảnh, thậm chí còn đi cùng Mạnh Uyển Thanh đến cửa hàng bách hóa mua sắm quần áo, xem phim.

Đây mới là cuộc sống mà một người phụ nữ nên có, Lâu Phượng Vân nghĩ đến bản thân, gần như bị công việc lặt vặt của nhà máy trói buộc, đừng nói đến đi dạo phố, ngay cả muốn ngủ một giấc ngon cũng khó, hơn nữa bây giờ còn phải sắp xếp gặp gỡ những ông chủ khác đã xây dựng xong nhà xưởng, chỉ đợi máy móc đến vị trí là có thể bắt đầu làm việc, có vẻ như sau này không chỉ có công việc lặt vặt của nhà máy, mà những cuộc giao tiếp bên ngoài cũng sẽ không ít đi.

Càng bận rộn, Lâu Phượng Vân càng cảm thấy Mạnh Uyển Thanh trước mặt mới sống như một người phụ nữ thuần túy.

Mạnh Uyển Thanh lấy ra một chai nước hoa, nhẹ nhàng xịt lên cổ và cổ tay áo của Lâu Phượng Vân, rồi khẽ nói:

- Chuyện này không thể ghen tị được đâu. Thực ra ta cũng ghen tị với Vân tỷ, có thể giúp hắn chia sẻ lo lắng, nhưng ta làm không được. Hắn chỉ khi mệt mỏi hoặc rảnh rỗi mới nhớ đến ghé qua chỗ ta ngồi một lát. Ngược lại Vân tỷ gần như ngày nào cũng được ở bên cạnh hắn.

- Đàn ông nếu chỉ nhớ đến ngươi khi làm việc, thì không coi ngươi là phụ nữ, mà chỉ coi ngươi là trợ thủ. Người phụ nữ mà hắn đặc biệt đến gặp khi mệt mỏi hoặc rảnh rỗi, mới thực sự là phụ nữ.

Lâu Phượng Vân bỗng nói ra hai câu như thể là triết lý nhân sinh vậy.

Mạnh Uyển Thanh lặng lẽ nhìn Lâu Phượng Vân bằng đôi mắt. Lâu Phượng Vân cúi đầu cười tự giễu, rồi lại xoay người trước gương hai vòng:

- Không biết để ta ăn mặc thế này, có bị những ông chủ kia cười chê không.

...

- Lợi Tú ca, dù sao ngươi cũng sắp chính thức tốt nghiệp rồi, việc học cũng đã kết thúc, có thể cân nhắc qua giúp đỡ ta không? Sau khi chính thức tốt nghiệp thì cũng không cần đi tìm việc nữa?

Khi Lâu Phượng Vân và Mạnh Uyển Thanh đang thử quần áo, Tống Thiên Diệu ngồi ở một vị trí khuất trong đại sảnh của một quán rượu nhỏ trên đường Bạc Phụ Lâm, hỏi Khang Lợi Tú đang dùng đũa gắp một hạt đậu Hà Lan xào chín tròn trịa.

Khang Lợi Tú làm ngơ trước lời Tống Thiên Diệu, chuyên tâm dùng đũa gắp một hạt đậu đưa vào miệng, nhắm mắt lại cảm nhận hương vị. Đối diện, Tống Thiên Diệu đã dùng thìa múc trực tiếp một thìa đưa qua:

- Lợi Tú ca, mười phút ngươi mới ăn được ba hạt đậu, không bằng dùng thìa đi.

Những món khác trên bàn đều do nhà hàng làm, chỉ có món đậu Hà Lan xào là do Mạnh Uyển Thanh làm. Tống Thiên Diệu nếm thử thấy hợp khẩu vị, bản thân cũng đích thân xuống bếp thử vài lần, nhưng vẫn không làm được như Mạnh Uyển Thanh, dù đậu mềm nhưng vẫn giữ được màu xanh ngọc bích. Để đến gặp Khang Lợi Tú, Tống Thiên Diệu đặc biệt nhờ Mạnh Uyển Thanh làm món này mà hắn không học được, mang đến cho Khang Lợi Tú thưởng thức, trước hết là lấy lòng cái bụng đối phương.

Khang Lợi Tú không hài lòng liếc nhìn Tống Thiên Diệu:

- Gắp riêng từng hạt mới thấy đẹp, ăn cũng mới có hương vị.

- Nhưng với cách ăn của ngươi, dù ăn đến khi nhà hàng đóng cửa cũng chưa chắc đã ăn hết được đĩa này.

Tống Thiên Diệu nói với Khang Lợi Tú.

Khang Lợi Tú thở dài, đặt đũa xuống:

- Ngươi thực sự đang làm ăn? Không phải nói khoác chứ?

- Thật đấy, ta cần gì phải lừa ngươi?

Tống Thiên Diệu nghiêm mặt gật đầu nói.

Khang Lợi Tú uống một ngụm rượu gạo, rồi mới thản nhiên nói:

- Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?

- Ta muốn bỏ tiền, để ngươi mở một tòa soạn làm một tờ báo.

Tống Thiên Diệu nói với Khang Lợi Tú.

Khang Lợi Tú sững người, rồi đưa tay sờ trán Tống Thiên Diệu:

- Ngươi có phải bị hỏng não không? Bảo ta giúp ngươi mở tòa soạn? Ta tốt nghiệp khoa Văn thật, nhưng làm tòa soạn đâu phải cứ tìm một sinh viên khoa Văn là xong. Ngươi là ông chủ nếu muốn mở tòa soạn, ít nhất cũng phải mời một tổng biên tập có danh tiếng có quan hệ đến tọa trấn, rồi mời thêm vài tác giả nổi tiếng mở chuyên mục, như vậy tờ báo mới có thể làm nên chuyện. Đồ ngốc, ngươi tưởng mở tòa soạn chỉ là tìm vài sinh viên khoa Văn viết bài đăng báo, rồi đem đi bán tiền à? Đâu có dễ vậy, ngay cả mấy tờ báo lá cải cũng biết tìm những tác giả chuyên viết chuyện tình ái nam nữ để biên tập tin đồn làm vui lòng độc giả.

- Trong mắt ngươi, ta có phải lúc nào cũng giống một tên ngốc không? Làm sao ta có thể không biết loại tòa soạn đó cần mời tổng biên tập và tác giả nổi tiếng?

Tống Thiên Diệu rất bực mình hỏi Khang Lợi Tú.

Khang Lợi Tú thu tay lại, cầm ly rượu nhấp một ngụm, khinh thường nói:

- Đương nhiên rồi, ngươi không ngốc sao lại ngồi thư viện đọc sách đến hai tháng? Không ngốc sao lại chạy đến gặp ta một sinh viên đại học, nói bỏ tiền để ta mở tòa soạn? A Diệu à, ta nói cho ngươi biết một bí mật mà có lẽ ngươi chưa hiểu.

- Bí mật gì vậy?

Tống Thiên Diệu nhìn về phía Khang Lợi Tu, cố nén cơn xung động muốn đánh cho Khang Lợi Tu một trận rồi mới mở miệng hỏi.