Chương 505 Ra chiêu? (1)
Đưa Mạnh Uyển Thanh về chỗ ở, Tống Thiên Diệu quay lại nhà máy, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ u ám như lúc đối diện với Đường Bá Kỳ và những người khác ở tòa nhà Bator. Ngồi sau bàn làm việc, hắn nhận lấy tách trà do Lâu Phượng Vân rót giúp, bưng trong tay cười híp mắt nói:
- Các nhà máy trước đây tích trữ bao nhiêu hàng, đã tra rõ chưa?
Lâu Phượng Vân giúp Tống Thiên Diệu thu dọn những tờ báo và tài liệu lộn xộn trên bàn làm việc, miệng nói:
- Đã tra rồi, mọi người mới bắt đầu làm ăn, đều có thái độ thận trọng, nhiều nhất như nhà máy Hưng Nghiệp của nhà họ Đường cũng chỉ tích trữ nguyên liệu không đến một quý, ít nhất vài nơi chỉ có nguyên liệu cho một tháng.
- Còn hai anh em Hạ Tá Trì thì sao?
Tống Thiên Diệu uống một ngụm trà, hỏi Lâu Phượng Vân.
- Trước đây ngươi giúp Hạ Tá Trì vay được một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông từ ngân hàng HSBC, hiện giờ hắn dồn hết tâm sức vào cái gọi là công ty may mặc của mình, hiện tại việc kinh doanh tóc giả hoàn toàn do em trai hắn là Hạ Tá Lợi quản lý.
- Những nhà máy kia cũng muốn lấy hàng số lượng lớn từ tay Hạ Tá Lợi, nhưng Hạ Tá Lợi có con mắt nhìn xa, thấy nhà máy nhiều lên, bây giờ chỉ chịu cung cấp từng chút một, rõ ràng là muốn chờ có nhà máy không chịu nổi, chủ động thay hắn đẩy giá lên, mua nguyên liệu. Ngươi bảo ta dùng mười lăm vạn đô la Hồng Kông mua lại toàn bộ nguyên liệu tích trữ trong kho của hắn ở Hồng Kông, đúng ý hắn, ta thấy lần sau hắn chắc chắn sẽ mở miệng đòi giá trên trời.
Lâu Phượng Vân bước đến trước mặt Tống Thiên Diệu, mở ngăn kéo bàn làm việc ra, cất những thứ lặt vặt như tiền Hồng Kông, diêm quẹt trên bàn vào ngăn kéo cho gọn gàng.
Tống Thiên Diệu thuận thế từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâu Phượng Vân, kéo nàng ngồi lên đùi mình:
- Ta dẫn Uyển Thanh đi Nhật Bản xem nhà máy, tiện thể nhường thời gian cho Đường Bá Kỳ, để hắn có thể đường đường chính chính cướp lấy vị trí chủ tịch hiệp hội ngành nghề trong mấy ngày này, ngươi có cảm thấy ghen tị trong lòng không?
Bị Tống Thiên Diệu ôm ngồi trên đùi hắn, Lâu Phượng Vân dừng công việc trong tay lại, quay đầu nhìn Tống Thiên Diệu một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt, ngồi yên lặng trước mặt Tống Thiên Diệu không nói gì.
- Dẫn phụ nữ đi giải sầu mà chỉ đến nhà máy, có gì đáng ghen tị chứ.
Một lúc sau, Lâu Phượng Vân mới hơi ngả người ra sau, tựa đầu vào cằm Tống Thiên Diệu, nhẹ nhàng nói.
- Tên khốn Sư Gia Huy vội vàng giới thiệu Mê Đệ Nhượng cho cô xong thì chạy đi tiếp tục may quân phục cho lính Anh, tên đó, quân phục kiếm được bao nhiêu chứ, lúc đầu buôn bán quân nhu mới là béo bở nhất, đừng nói năm ngàn bộ quân phục, một vạn bộ quân phục cũng chưa chắc bằng một lần giúp hơn chục doanh trại buôn bán quân nhu. Nhưng không ngờ Hạ Tá Trì cũng đi mở xưởng may, ngược lại Sư Gia Huy gặp may, nếu có cơ hội thích hợp, xưởng may của Hạ Tá Trì nói không chừng sẽ để rẻ cho hắn, khoản vay ta sẽ trả, Sư Gia Huy không cần bỏ tiền mà còn có thể quản lý thêm một nhà máy.
Tống Thiên Diệu vòng tay ôm bụng Lâu Phượng Vân nói.
Lâu Phượng Vân tận hưởng giây phút ấm áp với Tống Thiên Diệu, giọng nói uể oải:
- Tên Mê Đệ Nhượng đó đặc biệt gọi điện từ Ấn Độ, nói đã nhận được bảy ngàn bím tóc.
- Bảo hắn tiếp tục thu mua, vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều, một tháng sau mới rầm rộ vận chuyển tóc về Hồng Kông, đừng vội, tiền sẽ không thiếu hắn một xu.
Tống Thiên Diệu nhẹ nhàng xoay người Lâu Phượng Vân lại, để nàng ngồi vắt vẻo trên đùi mình, đưa tay vuốt một lọn tóc dài buông xuống má nàng:
- Một năm rưỡi, nhiều nhất là một năm rưỡi, đợi xong việc làm ăn, ta cũng sẽ đưa ngươi đi du lịch, ngươi muốn đi đâu?
Lâu Phượng Vân hai tay chống lên ngực Tống Thiên Diệu, nghĩ ngợi nghiêm túc:
- Malay, ta muốn đến Malay xem thử, trước đây ta nhờ người dò la tin tức về cha ta, có người nói cha ta chưa kịp đến Malay đã bị bệnh nặng và bị đầu rắn ném xuống biển, cũng có người nói ông ấy đến được Malay mới bị bệnh chết, được chôn trong nghĩa địa của cu li. Dù không tìm được bia mộ, ta cũng muốn đến đó nhìn một cái, thắp hương cho ông ấy, dù sao khi mẹ ta qua đời, bà ấy vẫn còn nhớ đến ông ấy.
- Ừm, đến lúc đó ta sẽ nhớ đi cùng ngươi.
Tống Thiên Diệu khẽ gật đầu, nói xong liền ngả đầu ra sau tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâu Phượng Vân nhìn người đàn ông luôn bình tĩnh tự nhiên trước mặt Mạnh Uyển Thanh, chỉ khi ở một mình với cô mới lộ ra vẻ mệt mỏi kiệt sức như vậy, mở miệng hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Tống Thiên Diệu nhắm mắt ôm nhẹ người phụ nữ vào lòng, như lẩm bẩm nói:
- Hoặc là đặt ra quy tắc cho ngành này, hoặc là tuân thủ quy tắc của ngành này, hoặc là chết trong sự hỗn loạn của việc làm ăn, hoặc là... đêm nay ngươi đến phòng ta ngủ thế nào?
- Hả?
Lâu Phượng Vân đang tựa đầu vào ngực Tống Thiên Diệu, nghe hắn cảm thán về chuyện làm ăn, kết quả câu cuối cùng lại đột nhiên bảo cô đêm nay đến ngủ cùng hắn?
Lâu Phượng Vân mở mắt, nhìn Tống Thiên Diệu:
- Uyển Thanh không phải vừa mới ở cùng ngươi về sao?
- Vừa xuống máy bay ở Nhật Bản, cô ấy đã đến kỳ kinh nguyệt, nếu không ta làm sao vừa về đã ôm ngươi như bị uống thuốc xuân vậy?
Tống Thiên Diệu nói có vẻ buồn bực.
Lâu Phượng Vân thoạt đầu ngẩn người, sau đó nụ cười trên mặt như gợn sóng lan rộng, cười đến cuối cùng, đã không thể ngồi thẳng dậy được.