← Quay lại trang sách

Chương 506 Ra chiêu? (2)

...

Ngày hôm sau, Tống Thiên Diệu tỉnh táo sảng khoái lái xe đến tiệm mì Hoàng Ký. Thấy Tống Thiên Diệu đến thăm, Hoàng Tư Quần đích thân đón Tống Thiên Diệu vào một phòng nhã, khuôn mặt tròn béo lo lắng nhìn quanh bốn phía, rồi hạ thấp giọng như đặc vụ tiếp xúc bí mật nói với Tống Thiên Diệu:

- A Diệu, ta thật không biết nói gì với ngươi nữa, ngươi là người trẻ tuổi giúp mọi người mở xưởng, mua máy móc, đào tạo công nhân, làm đều tốt cả, nhưng sai là sai ở chỗ, ngươi không giúp mọi người bán tóc giả trước một bước, nên bây giờ làm cháu rất bị động.

- Quần thúc, ta tức giận không phải vì các người bán hàng sang Mỹ, ta tức là nhà họ Đường ngay cả tin tức cũng không tiết lộ một tiếng, làm ăn có gì mà không thể cho người biết? Nhất định phải loại ta ra ngoài sao?

Tống Thiên Diệu cho một miếng bánh ngọt vào miệng nếm thử, vẻ như giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng nghe kỹ vẫn còn giận dữ nói với Hoàng Tư Quần:

- Nhưng bây giờ ta đã hết giận rồi, hôm qua đã mua hết toàn bộ hàng tồn kho của người Ấn Độ, tên khốn Đường Bá Kỳ, ta nghe nói có xưởng chỉ còn không đến một tháng hàng tồn, đến lúc đó xem Đường Bá Kỳ làm sao giải quyết cho người ta, lúc đó chẳng phải phải ngoan ngoãn cầu xin ta chia cho một ít nguyên liệu sao?

- Mười lăm vạn đô la Hồng Kông, mua năm vạn bím tóc? Tối qua ăn cơm tối, Đường Bá Kỳ đã nói với mọi người, bảo ngươi không làm theo quy tắc, đã coi là cố ý nhắm vào mọi người đẩy giá nguyên liệu lên cao.

Hoàng Tư Quần nửa thân trên nằm trên mặt bàn, nói với Tống Thiên Diệu:

- A Diệu, lần này ngươi mua tóc ba đô la Hồng Kông một bím, lần sau có phải năm đô la không? Đừng làm vậy, tiền của ngươi cũng là kiếm được bằng mồ hôi nước mắt, cần gì phải dùng để đấu khí với nhà họ Đường.

- Quần thúc, ngoài nhà họ Đường ra, tính cả thúc, thương hội Triều Châu còn có ba xưởng làm ăn tóc giả, thúc và hai xưởng kia có giúp ta không? Ta không hứng thú với thị trường Mỹ, nhưng mà, ta muốn đưa người phụ nữ của ta lên vị trí chủ tịch hiệp hội thương mại ngành, thấy ta hợp với Quần thúc nên mới nói với thúc, nhà họ Đường bây giờ đối đầu với ta, cướp vị trí của ta, ta phải đấu với hắn một trận.

Tống Thiên Diệu nuốt miếng bánh ngọt trong miệng, nhìn về phía Hoàng Tư Quần.

Hoàng Tư Quần do dự nói:

- Phụ nữ? A Diệu ngươi tự làm, mọi người chắc chắn sẽ phục, dù sao cũng có một phần tình nghĩa, nhưng một người phụ nữ? Liệu có... Chiều chuộng phụ nữ thì mua ít đồ trang sức quần áo là được rồi?

- Ta có thể giúp Chử tiên sinh giành được vị trí chủ tịch hiệp hội dược phẩm, đeo được huy hiệu Thái Bình Thân Sĩ, thì chắc chắn cũng có thể đưa nữ nhân của ta lên vị trí chủ tịch hiệp hội sản xuất tóc giả.

Tống Thiên Diệu tự tin nói với Hoàng Tư Quần:

- Quần thúc, ngươi cùng hai nhà máy khác, đều có bốn bộ thiết bị, nhận được đơn hàng cũng nhiều hơn những nhà máy chỉ có hai ba bộ. Chỉ cần các ngươi giúp ta, cố tình vi phạm hợp đồng, khiến công ty của Đường Bá Kỳ bị phía Mỹ kiện, đòi bồi thường vi phạm hợp đồng, hắn sẽ lập tức sụp đổ thôi. Dù cả nhà bán hết tài sản cũng không đủ bồi thường đâu.

- Chúng ta cũng đã ký hợp đồng với công ty nhà họ Đường, nếu không giao hàng đúng hạn, cũng phải bồi thường thiệt hại cho đối phương.

Sắc mặt Hoàng Tư Quần thay đổi, không ngờ Tống Thiên Diệu lại nói ra những lời độc ác như vậy.

Tống Thiên Diệu dùng thìa múc một viên kẹo bỏ vào miệng, thưởng thức một lúc rồi mới cười nói:

- Quần thúc, ta và ngươi vừa gặp đã thấy hợp, nên ta mới nói những lời này với ngươi. Khoản bồi thường vi phạm hợp đồng của ba nhà kia, đến lúc đó ta sẽ trả. Yên tâm, hợp đồng với phía Mỹ chắc chắn là do công ty Cơ Mỹ của Đường Bá Kỳ ký với họ. Đến lúc đó phía Mỹ kiện hắn ở Mỹ, còn hắn kiện các vị là ở Hồng Kông, có một khoảng cách thời gian dài ở giữa.

- Khi bên đó kiện hắn xong, hắn còn có sức lực để kiện ba nhà các ngươi sao? Dù hắn thật sự bận bịu được, nhiều lắm ta cũng chỉ cần chuẩn bị sẵn tiền bồi thường cho ba nhà các ngươi trả cho hắn thôi. Hắn đại diện cho mười nhà máy làm ăn với Mỹ, số lượng đơn hàng lớn, tiền bồi thường cũng là con số trời ơi.

- Người Mỹ rất coi trọng hợp đồng, nên tiền bồi thường của ba nhà máy các ngươi cộng lại, ta tính cao nhất cũng chỉ bằng ba phần mười tiền bồi thường phía Mỹ thôi. Số tiền này ta trả nổi, nhưng dù hắn có được khoản bồi thường này cũng không đủ trả cho phía Mỹ, chắc chắn sẽ chết. Đến lúc đó ta tiếp quản công việc làm ăn với Mỹ mà hắn để lại, dẫn dắt mọi người tiếp tục phát tài. Vì vậy ta mới hỏi, Quần thúc, ngươi có giúp ta không?

Hoàng Tư Quần lấy tay lau lớp mồ hôi không biết từ lúc nào đã rịn ra trên trán, nuốt ực một ngụm nước bọt, nhìn Tống Thiên Diệu:

- Để ta suy nghĩ kỹ đã, suy nghĩ kỹ đã.

Tối qua khi ăn cơm, Đường Bá Kỳ còn nói với họ, nếu Tống Thiên Diệu ra tay thì hắn sẽ đón đầu. Không ngờ hôm nay Tống Thiên Diệu đã nói ra cách độc ác như vậy, còn muốn hắn Hoàng Tư Quần đứng ra làm con dao giết người?

Chỉ vì hắn là ông chủ nhà máy mì béo phì, thì thật sự là đồ ngu ngốc sao?

Tống Thiên Diệu, thật sự không nhìn rõ tình hình, coi như đã ra tay với công ty Cơ Mỹ Quốc Tế Thương Mại nắm giữ nguồn lực của mười nhà máy rồi sao?