← Quay lại trang sách

Chương 507 Tin tức (1)

Ngươi nên cân nhắc đổi một chiếc du thuyền mới đi, Thạch cục trưởng.

Tống Thiên Diệu ngậm điếu thuốc đứng trên bến tàu của Câu lạc bộ Du thuyền Hoàng gia Hồng Kông ở đảo Gillette, nhìn Thạch Trí Ích đang đứng trước vị trí neo đậu, âu yếm vuốt ve thân một chiếc thuyền buồm gỗ và nói.

Hôm nay Thạch Trí Ích mặc một bộ đồ thể thao, vẻ mặt rất thoải mái, dường như cuối tuần được ra biển tự lái du thuyền đi một vòng là một trong những việc hạnh phúc nhất trong đời hắn.

- Đổi đi? Không, ta biết ngươi nhìn nó có vẻ lỗi thời, giống như một lão già vô dụng.

Nghe Tống Thiên Diệu bảo hắn đổi chiếc du thuyền này, Thạch Trí Ích vẫn để một tay trên thân thuyền, xoay nửa người nhìn về phía Tống Thiên Diệu:

- Đây là mẫu cổ điển được công ty Plymouth Limited của Anh sản xuất năm 1942, ta đã mất rất nhiều thời gian mới vận chuyển nó từ tay một người bán tốt bụng ở Úc chịu nhượng lại về Hồng Kông. Loại mẫu cổ điển này đã rất hiếm, ta đã thay thế rất nhiều linh kiện bên trong, nhưng vẫn hoàn hảo giữ nguyên kiểu dáng cổ điển của nó. Nhìn bề ngoài, đây chỉ là một chiếc thuyền buồm hơi nước bằng gỗ, nhưng thực tế, nó là một chiếc thuyền buồm cơ giới bằng gỗ không thua kém gì những chiếc du thuyền hiện đại khác, mã lực rất mạnh. Rất nhiều hội viên của Câu lạc bộ Du thuyền Hoàng gia Hồng Kông thèm thuồng muốn sưu tầm nó, đều bị ta từ chối. Vì vậy, đổi nó đối với ta là không thể, nhưng có thể cân nhắc mua thêm một chiếc nữa.

Tống Thiên Diệu cười nói:

- Thực ra, sau một thời gian nữa khi công việc kinh doanh ổn định, ta cũng đang cân nhắc mua một chiếc du thuyền kiểu mới. Tuy nhiên, niềm đam mê du thuyền của ta có lẽ chỉ kéo dài một thời gian ngắn. Có lẽ, ta nói có lẽ, ngươi có thể cân nhắc việc sưu tầm chiếc du thuyền mà ta đã mua nhưng không còn hứng thú nữa.

- Ha ha!

Thạch Trí Ích cười sảng khoái:

- Đương nhiên rồi. Nào, ta đưa ngươi lên thuyền, chúng ta ra biển một vòng.

Hắn dẫn Tống Thiên Diệu lên chiếc thuyền buồm gỗ dài 22 mét. Sau khi sáu thủy thủ người Úc và ba người phục vụ của câu lạc bộ du thuyền đã vào vị trí, Thạch Trí Ích tự mình lái chiếc du thuyền rời khỏi bến tàu của Câu lạc bộ Du thuyền Hoàng gia Hồng Kông ở đảo Gillette.

Tống Thiên Diệu đứng trên boong tàu ngậm điếu thuốc đón gió biển. Sau khi Thạch Trí Ích đã tận hưởng cảm giác lái du thuyền và giao quyền lái cho thủy thủ, hai người được người phục vụ trên tàu chuẩn bị sẵn dụng cụ câu cá, bắt đầu ngồi trên boong câu cá biển. Thạch Trí Ích nhìn ra mặt biển phẳng lặng hỏi Tống Thiên Diệu:

- Nhật Bản? Giống như ngươi đã nói với ta qua điện thoại, thương mại với Trung Quốc đại lục thường xuyên hơn cả Hồng Kông?

Tống Thiên Diệu gắn mồi vào lưỡi câu:

- Không phải thường xuyên hơn, mà là hiện nay thương mại giữa Hồng Kông và Trung Quốc đại lục đã ngừng trệ, nhưng thương mại giữa Nhật Bản và Trung Quốc đại lục lại không hề bị ảnh hưởng. Ta đã dùng danh nghĩa thương nhân Nam Dương, tham quan nhiều nhà máy cùng loại của Nhật Bản và Hồng Kông cũng như một số cảng của Nhật Bản.

- Những nguyên liệu có thể mua gần và rẻ từ Trung Quốc đại lục, Nhật Bản không hề cân nhắc mua từ Anh, Canada và các nước khác, bất kể nguyên liệu đó có nằm trong danh sách cấm vận hay không, dường như lệnh cấm vận chỉ dành riêng cho Hồng Kông vậy. Tuy nhiên, thương mại nhiều nhất vẫn là lương thực. Hiện nay Nhật Bản đang nhanh chóng mở rộng công nghiệp hóa, nông dân ở nông thôn đều được các chủ nhà máy tài phiệt Nhật Bản đưa vào làm việc trong nhà máy. Vì vậy, họ dùng cao su, nhựa, tấm nhôm và những thứ tương tự để trao đổi lấy lương thực với Trung Quốc đại lục. Tuy nhiên gần đây đại lục dường như đã giảm bớt thương mại lương thực.

- Bọn Mỹ chết tiệt.

Thạch Trí Ích nghe lời Tống Thiên Diệu, gật đầu căm phẫn:

- Tôm Hồng Kông đánh bắt được đều bị chúng bôi nhọ là cộng sản, không cho Hồng Kông làm ăn với đại lục dù chỉ một đồng, nhưng đồng minh châu Á của chúng lại đang bán những mặt hàng cấm vận cho Trung Quốc đại lục để đổi lấy lương thực một cách vô tội vạ. Đây chính là bọn Mỹ chết tiệt, bọn Mỹ đã hại nước Anh từ chủ nợ trước Thế chiến II trở thành con nợ. Bọn Mỹ đó đã không còn tinh thần của người da trắng châu Âu nữa, chỉ là một lũ ruồi nhặng ích kỷ chạy theo lợi ích.

- Nhưng con ruồi này lại là một con khổng lồ.

Tống Thiên Diệu bốc một quả nho từ đĩa trái cây mà người hầu mang lên, bỏ vào miệng, quay mặt nhìn Thạch Trí Ích nói.

Thạch Trí Ích cũng quay mặt lại, mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thiên Diệu:

- Ngươi phải đảm bảo rằng sau khi toàn bộ sự việc kết thúc, những con số đơn hàng đó chỉ có thể tăng lên, không được giảm xuống.

- Nhà máy và kho hàng của ta đã tích trữ đủ nguyên liệu để sử dụng trong bảy năm. Ngay cả khi đem ra chia đều cho mười một nhà máy, cũng đủ để mỗi nhà máy duy trì sản xuất trong một năm, hơn nữa nguyên liệu vẫn đang liên tục được chuyển đến từ Ấn Độ.

Tống Thiên Diệu nhổ hạt nho ra, khẳng định với Thạch Trí Ích.

- Ngươi có vẻ rất tự tin vào bạn gái của mình.

Nhìn thấy bộ dạng của Tống Thiên Diệu, Thạch Trí Ích cười nhếch mép:

- Được rồi, ta sẽ bắt tay vào điều tra chuyện này.

Nói xong, hắn vẫn không nhịn được bổ sung thêm một câu:

- Bọn Mỹ chết tiệt.

- Ta không phải tự tin vào phụ nữ, mà là tự tin vào nước Anh. Chẳng lẽ khi đã có đầy đủ bằng chứng, chính phủ Anh lại không thể làm được chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?

Tống Thiên Diệu vừa nói vừa ném lưỡi câu ra xa về phía biển.

...