← Quay lại trang sách

Chương 523 Xin nhớ số ta (2)

Không phải là sinh nhật phu nhân thứ năm sao?

Lôi Anh Đông liếc nhìn thuộc hạ đang xách một cái cặp công văn cỡ lớn phía sau mình và Cửu Văn Long đang ôm một cái hộp gỗ:

- Chúng tôi đã chuẩn bị quà đặc biệt.

- Sinh nhật phu nhân thứ năm, ban đầu chỉ là Hà tiên sinh nhắc đến, Hà tiên sinh nghĩ phu nhân thích hát kịch, nên sai người gửi tin cho những nghệ sĩ cải lương nổi tiếng ở Quảng Đông, Hồng Kông và Ma Cao. Ai ngờ tin vừa truyền ra, đã thành ra như bây giờ, mọi người đều lấy cớ chúc mừng sinh nhật phu nhân thứ năm để gặp Hà tiên sinh kết giao. Hà tiên sinh đành không xuất hiện, tự mình đến khu ổ chuột Thanh Châu giúp đỡ người nghèo. Quà, cứ giao cho Hà tiên sinh là được.

Hà Hồng Sanh nói xong chỉ về phía hai chiếc xe đang đậu ở xa:

- Đi thôi, lên xe.

Đi theo sau Hà Hồng Sanh, khi đi ngang qua Hoàng Lục, Tống Thiên Diệu nghiêng mặt nhìn tên khốn này, cố gắng nhe răng cười, hạ thấp giọng nói:

- Lục ca, anh giỏi lắm.

- Lát nữa gặp xong Hà tiên sinh, ta sẽ đưa ngươi đi ngắm cảnh Ma Cao.

Hoàng Lục mặt không biểu cảm quay người, sóng vai với Tống Thiên Diệu đi về phía xe, cũng hạ thấp giọng nói.

Sắc mặt Tống Thiên Diệu giật giật:

- Tin ngươi thì có ma, gặp xong Hà tiên sinh ta sẽ về Hồng Kông ngay, không cần Lục ca quan tâm.

Họ lên hai chiếc xe, Tống Thiên Diệu và Cửu Văn Long chọn xe của Hà Hồng Sanh, còn Lôi Anh Đông và thuộc hạ thì đi xe của Hoàng Lục. Hai chiếc xe hướng về phía Thanh Châu.

Thanh Châu là khu ổ chuột của Ma Cao, nhìn ra xa chỉ thấy toàn những căn nhà gỗ và nhà tôn thấp bé chật hẹp. Xe chạy trên con đường đất gập ghềnh, cảm giác xóc nảy chưa từng dừng lại.

Tống Thiên Diệu vẫn giữ thói quen đọc báo hàng ngày, đặt mua tất cả các tờ báo nổi tiếng Hồng Kông và Ma Cao, nên lúc này hắn hỏi Hà Hồng Sanh đang ngồi ghế lái về tin tức ở Thanh Châu:

- Trên báo không phải nói chính quyền Bồ Đào Nha ở Ma Cao cho rằng khu nhà gỗ Thanh Châu ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố, ra lệnh di dời, chuyển hết cư dân Thanh Châu đi, thống nhất chỉ định khu vực xây nhà cho cư dân ở sao? Sao nhìn ở đây vẫn còn nhiều nhà gỗ thế này?

- Người của chính quyền Bồ Đào Nha ở Ma Cao là quỷ Tây, quỷ Tây nói chuyện tất nhiên là chuyện ma, chuyện ma làm sao tin được? Đúng là bọn họ định phá bỏ khu nhà gỗ này, nhưng chính quyền Bồ Đào Nha lại không chịu bỏ tiền giúp người dân ở đây xây nhà mới, chỉ phân ra một mảnh đất trống, yêu cầu cư dân xây dựng nhà dân giống nhau để giữ vẻ đẹp thống nhất. Thử nghĩ xem, nếu người ở đây có tiền xây nhà, làm sao còn ở nhà gỗ? Hơn nữa khu đất trống chính phủ phân ra, tính trung bình, mỗi hộ gia đình chỉ có 6 mét vuông. 6 mét vuông, còn chưa bằng cái chuồng nuôi chó ở trường đua chó, làm sao ở người được?

Hà Hồng Sanh nắm vô lăng, tránh một vũng nước đọng trên đường rồi mở miệng nói.

- Vậy thì sao? Hà tiên sinh là đứng ra thuyết phục giúp chính quyền Bồ Đào Nha, hay là đứng ra giúp người dân ở đây?

Tống Thiên Diệu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy cảnh tượng thê thảm khổ cực, mở miệng hỏi.

Hà Hồng Sanh cho xe chạy chậm lại dọc theo lề đường rồi dừng hẳn, quay đầu nói với Tống Thiên Diệu:

- Hà tiên sinh là đại diện người Hoa ở Ma Cao, đương nhiên là giúp người nghèo rồi. Mấy ngày trước hắn đã trực tiếp kéo tên cục trưởng quỷ Tây của Cục Công vụ Ma Cao là Bật Sĩ Đạt đến đây. Người Bồ Đào Nha chỉ biết đây là khu ổ chuột, vẫn tồn tại ảnh hưởng không tốt đến Bồ Đào Nha trên trường quốc tế, nhưng không biết những người nghèo này nghèo đến mức nào.

- Nếu là người khác, Bật Sĩ Đạt mới không nể mặt, nhưng Hà tiên sinh mở miệng, hắn đành phải bịt mũi mặc vest đi giày da, ngoan ngoãn đến đây. Sau khi xem xong, cũng không dám nhắc đến chuyện ép buộc người nghèo di dời nữa. Đến rồi, chính là chỗ này, phía trước là xã công sở của khu nhà ổ chuột, Hà tiên sinh đang ở trong đó nói chuyện với cư dân Thanh Châu.

Phía sau, Hoàng Lục lái xe đưa Cửu Văn Long và hai thuộc hạ của Lôi Anh Đông đến. Cả đoàn người đi về phía một căn nhà lớn được dựng bằng tôn ở giữa con đường phía trước.

Bên ngoài căn nhà lớn, đứng hai thanh niên mặc vest bảnh bao đeo kính râm tròn. Hoàng Lục bước nhanh vài bước, chủ động mở miệng nói với hai người:

- Khách của Hà tiên sinh, không có vấn đề gì đâu.

- Biết rồi, một người là Lôi tiên sinh người Đan Gia ở Hồng Kông từng gặp vài lần trước đây, người còn lại chắc là tên phốc giai Tống mà ngươi hay nhắc đến, Tống tiên sinh.

Một thanh niên có tướng mạo lạnh lùng bình thản mở miệng nói với Hoàng Lục.

- Phốc giai Tống?

Tai Tống Thiên Diệu lập tức dựng đứng lên, ánh mắt không thiện cảm nhìn Hoàng Lục phía trước, tên khốn này vẫn luôn gọi hắn là phốc giai Tống ở Ma Cao sao? (phốc giai = f*ck you)

Nếu không phải đang ở Ma Cao, đổi lại là ở Hồng Kông, Tống Thiên Diệu chắc chắn sẽ bỏ tiền mua hai con ngỗng quay cho Cửu Văn Long ăn, rồi dạy cho Hoàng Lục một bài học, hoặc đơn giản là gọi Lạn Mệnh Câu, Cao Lão Thành những kẻ có thể đánh nhau này đến, đánh hội đồng tên phốc giai này một trận.

- Biệt danh thân mật thôi, biệt danh thân mật.

Bị hai đồng bọn vạch trần biệt danh mình gọi Tống Thiên Diệu, vẻ mặt nghiêm túc giả tạo của Hoàng Lục không giữ nổi nữa, quay đầu nhìn Tống Thiên Diệu đang sầm mặt lại, vẫn còn mặt dày cười toe toét:

- Biệt danh thân mật, ta thường gọi bạn bè đều quen gọi họ là phốc giai. Vào gặp Hà tiên sinh thôi.